Chương 11: Tôi mang hận
Triệu Dã Tức bị hỏi cho nghẹn họng.
Đúng ha, Lục Hoang Chi muốn bảy người vợ thì liên quan gì đến anh?
Đào Kiều Sanh còn đang gào to trong điện thoại. Tâm trạng của anh như một đứa trẻ đang tìm kiếm thứ gì đó không phù hợp với trẻ, còn gia nhập hội viên để tải cho nhanh, cực khổ lắm mới tải xong, trong lòng cực kỳ vui vẻ chuẩn bị thưởng thức thành quả thì kết quả bị ba chữ "Cậu bé hồ lô" chói mù mắt chó.
Cái gì thế này? Anh đã cởϊ qυầи cả rồi mà???
Triệu Dã Tức hơn nửa ngày không có động tĩnh, Đào Kiều Sanh hỏi: "Cậu còn ở đó không?"
"Còn." Im lặng phân tích một lúc, Triệu Dã Tức đã tìm được lý do khiến anh giận dữ "Cái tư tưởng này của Lục Hoang Chi là không đúng, rõ ràng có vấn đề về tam quan không phải sao. Cậu ta phản đối chế độ một vợ một chồng, giữ chế độ một chồng nhiều vợ, nói trắng ra là chạy theo phong kiến, tớ ghét nhất chính là loại người này."
Phần thi biện luận kia là trận đấu giải trí trước trận đấu chính, đề tài biện luận chính thức là cái gì anh không còn nhớ rõ, nhưng mỗi một cái luận điểm của Lục Hoang Chi ở phần thi giải trí anh đều nhớ rất rõ ràng.
"Cậu không biết cậu ta quá đáng thế nào đâu!" Triệu Dã Tức càng nghĩ càng giận, nện một đấm lên quả bưởi nho "Gì mà 'Vi Tiểu Bảo không phải hoa tâm, chỉ là sự chân tình vỡ thành 7 mảnh', 'Dương Quá khổ sở chờ đợi mười sáu năm, chỉ có thể làm bạn với tay trái, anh cảm thấy tình yêu của hắn hoàn mỹ, vậy anh tình nguyện sống như hắn sao'..."
"Cậu ta nói cũng không sai." Đào Kiều Sanh dở khóc dở cười, "Nếu là tớ chọn, nhất định tớ cũng chọn Vi Tiểu Bảo, Dương Quá tuy rằng HE với Tiểu Long Nữ, nhưng quá trình thảm quá đi."
Triệu Dã Tức cười lạnh: "Được, chúc hai người sau này có bảy người vợ, ngồi hưởng hạnh phúc gia đình . Tớ ngủ đây."
"Ê ê, cậu giận dỗi cái gì chứ hả... bé con? Triệu Dã Tức?"
Triệu Dã Tức quyết đoán ngắt điện thoại, ngã đầu muốn ngủ tiếp, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Tất cả đều do Lục Hoang Chi sai, thế mà mình vẫn nói không lại cậu ta, đây là chuyện đáng giận nhất.
Triệu Dã Tức lăn qua lộn lại trên giường mấy lần, dứt khoát không ngủ nữa. Anh ôm quả bưởi chùm đi vào nhà bếp, tìm được cái dao, giơ tay bổ xuống, bưởi chùm đã bị bổ làm hai.
Sau đó Triệu Dã Tức ăn rất suиɠ sướиɠ.
Thứ hai là ngày Triệu Dã Tức chính thức đến viện nghiên cứu báo danh. Anh cố ý ăn mặc vô cùng thành thục, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, còn chải tóc theo dáng vẻ người trưởng thành.
Vừa mở cửa ra, cửa đối diện đúng lúc cũng mở. Lục Hoang Chi hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, thoạt nhìn khá lười biếng, cậu chào hỏi Triệu Dã Tức: "Chào."
Triệu Dã Tức lạnh lùng gật đầu, đóng cửa lại đi mất.
Lục Hoang Chi: "..." Vẫn còn giận vụ giặt quần áo à?
Ở khu chung cư đều là nhân viên làm việc ở viện nghiên cứu, thang máy lúc đi làm chứa đầy người. Triệu Dã Tức bị dồn vào trong góc, thấy những người khác nhìn Lục Hoang Chi bằng ánh mắt ngạc nhiên trước nhan sắc, có lẽ anh ăn bưởi chùm hơi nhiều, dạ dày hơi bị đau.
Các người nhìn thì nhìn đi, dù sao Lục Hoang Chi có đẹp trai thì cũng là một tên đàn ông muốn bảy người vợ.
Ra khỏi thang máy, Lục Hoang Chi gọi Triệu Dã Tức một tiếng, Triệu Dã Tức làm bộ không nghe thấy, chân bước nhanh hơn, nhưng nhanh chóng bị Lục Hoang Chi nhẹ nhàng đuổi theo.
"Chạy trốn nhanh lắm."
"Không cần cặp mắt nữa thì đem cho người khác đi. Cái đó là chạy à, tôi đang nhàn nhã đi dạo nhé."
Lục Hoang Chi hỏi: "Bảo anh dùng máy giặt giặt áo cho tôi, phải tủi thân đến vậy sao?"
Triệu Dã Tức vốn muốn bày ra hình thức lạnh lùng, nhưng bị Lục Hoang Chi hỏi như vậy, anh lập tức không chịu nổi: "Có phải cậu nói cho Đào Kiều Sanh chuyện thi biện luận năm ngoái không?"
Thì ra là vì chuyện này. Lục Hoang Chi khá buồn cười "Không có."
Triệu Dã Tức không tin: "Vậy làm sao cậu ấy biết được?"
"Anh ta hỏi, nhưng tôi chưa nói."
Sắc mặt Triệu Dã Tức hơi hòa hoãn: "Vậy thì lạ ghê."
Lục Hoang Chi hơi kinh ngạc. Mãnh nam nhỏ tin luôn? Dễ lừa dễ dỗ hơn cậu ta tưởng tượng nhiều.
"Có điều, sao anh lại để ý một trận đấu giải trí như thế?" Lục Hoang Chi hiếu kỳ "Tôi nhớ rõ đề tài biện luận của trận đấu kia là..."
Triệu Dã Tức ngắt lời cậu ta: "Bởi vì tôi thua sấp mặt —— tôi mang hận."
Lục Hoang Chi gật đầu: "Hiểu rồi."
Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhập chức, tiếp theo đến khâu báo danh. Bộ phận thực tập của họ là bộ phận điều tra xã hội. Nghe dì trong bộ nói, bộ phận này mới thành lập mấy ngày, ngoại trừ bọn họ và hai vị giáo sư Quan Thừa Tế, Lương Thanh Hoàn, còn có bảy, tám nghiên cứu viên, cơ bản đều được cử đến.
Bộ phận điều tra xã hội có hai văn phòng riêng biệt, phân ra Quan Thừa Tế và Lương Thanh Hoàn. Những người khác làm việc ở bên ngoài văn phòng, đại lão có thể ngồi trong văn phòng quan sát họ, nhưng họ không nhìn thấy đại lão.
Lúc hai người đến đó, trong văn phòng không có ai. Dì trong bộ phận nói: "Giáo sư Quan và giáo sư Lương chắc là đang mở hội nghị cấp cao, các cậu ở đây chờ một lát, tôi đi trước nhé."
Quan Thừa Tế và Lương Thanh Hoàn cùng nhau mở họp, vừa nghĩ đến trường hợp đó thì Triệu Dã Tức đã hít thở không thông. Anh chọn một chỗ trống đặt đồ đạc lên, nói: "Hy vọng bọn họ sẽ không đánh nhau."
Lục Hoang Chi ngồi xuống ghế trống đối diện Triệu Dã Tức "Chỉ mong ba của anh sẽ ngăn cảnh."
Triệu Dã Tức sửng sốt: "Ba của tôi?"
"Ba của anh không phải viện trưởng sao" Lục Hoang Chi nói, "Viện trưởng không phải cấp trên?"
"Ừ nhỉ, tôi quên mất chuyện này!"
Lục Hoang Chi buồn cười nói: "Chắc anh vẫn chưa gặp ông ấy đúng không? Có lẽ ông ấy ở cùng khu chung cư với chúng ta."
"Khó nói, tôi nghi ngờ ông ấy ở trong văn phòng luôn."
"Gì gì gì? Ba của cậu là viện trưởng Triệu?!"
"Đúng vậy, ba tôi là..." Triệu Dã Tức bỗng nhiên sửng sốt. Hình như anh nghe thấy một giọng nói xa lạ? Nhưng trong văn phòng chỉ hai người Lục Hoang