Chương 15: Học trưởng nhỏ có mùi Chi Chi Đào Đào.
Triệu Dã Tức bắt đầu suy xét khả năng giả bộ bất tỉnh để chối bỏ quá khứ. Nhắm hai mắt lại, xoay cẳng chân, phàm trần thế tục, không liên quan đến anh.
Hùng Sơ Mạt di chuyển bên cạnh: "Hai em còn không nói?"
Triệu Dã Tức: "..."
Chuyện này bảo anh nói thế nào đây? Nói dối là cực kỳ không tôn trọng nghiên cứu khoa học, anh chỉ có thể ăn ngay nói thật, nói với Hùng Sơ Mạt và ba của anh rằng, sau khi mình ngửi được pheromone của Lục Hoang Chi thì thoải mái muốn xỉu, kéo Lục Hoang Chi không cho cậu ta đi, còn chui rúc vào trong lòng ngực người ta.
Ha hả, cảm ơn nhé, nhưng anh chọn cái chết.
Dù sao Lục Hoang Chi không nói, anh cũng không nói, bị mắng bị trừ tiền lương ít nhất còn có Lục Hoang Chi đi theo.
Hùng Sơ Mạt thấy hai cậu trai vẫn không mở miệng, hoàn toàn nổi giận. Nữ nghiên cứu khoa học giận lên, đàn ông toàn bộ phòng thí nghiệm run sợ. Triệu Dã Tức cùng với Lục Hoang Chi bị Hùng Sơ Mạt mắng đến máu chó đầy đầu, Triệu Quang Diệu khuyên cũng khuyên không nổi.
Cuối cùng, Lục Hoang Chi nói: "Em viết cảm nhận lúc đó gửi cho cô."
Viết ra chẳng lẽ không thấy thẹn nữa sao?! Có điều so với trực tiếp nói ra trước mặt nhiều người như vậy... thôi được rồi.
Triệu Dã Tức khó có lần đứng chung chiến tuyến với Lục Hoang Chi: "Em thấy được ạ."
Hùng Sơ Mạt miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, trong vòng một tuần nhất định phải gửi cho tôi, không thể ít hơn 800 chữ, tốt nhất hãy viết cho hay cho đẹp một chút."
Triệu Quang Diệu nói: "Thuận tiện gửi một bản sao cho tôi."
Lục Hoang Chi: "..........."
Lục Hoang Chi không thẳng thắn từ chối Triệu Quang Diệu, nhưng Triệu Dã Tức không câu nệ như vậy. "Ba, ba mau mau đi phê chuẩn khoản tiền cho cô Hùng Sơ Mạt đi, ở đây can thiệp cái gì chứ."
"Sao có thể nói ba can thiệp..."
Triệu Dã Tức mau chóng lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi ba, mẹ của con thế nào rồi?"
Triệu Quang Diệu và Hùng Sơ Mạt trao đổi ánh mắt biết rõ nhưng không nói, bảo: "Mẹ con không phải đang ở Tây Bắc nghiên cứu thiên thạch sao, mẹ con khỏe lắm, không cần con phải bận tâm."
Rời khỏi phòng thí nghiệm, cuối cùng Triệu Dã Tức cũng thở phào nhẹ nhõm. Lục Hoang Chi xem điện thoại, nói: "Tan ca rồi. Hôm nay đừng tăng ca, trực tiếp về nhà nhé."
Triệu Dã Tức sờ sờ tuyến thể sau cổ, hỏi Lục Hoang Chi: "Này, tôi có mùi gì vậy?"
Lời nói vừa đến bên môi thì Lục Hoang Chi chợt sửa miệng: "Anh hỏi tôi? Bản thân anh có mùi gì mà anh không biết à?"
Triệu Dã Tức cảm thấy đối thoại của anh và Lục Hoang Chi khá quen tai. Cẩn thận nhớ lại, lần đầu anh ngửi thấy mùi pheromone của Lục Hoang Chi, Lục Hoang Chi hỏi anh, hình như anh cũng trả lời y như vậy.
Mọe, sao lại có tên thích ghi thù như Lục Hoang Chi chứ hả, anh sống hơn hai mươi năm đây là lần đầu được chứng kiến.
"Không nói thì thôi, tôi đi hỏi người khác." Triệu Dã Tức nói, "Hùng Sơ Mạt nói tuyến thể của tôi vừa mới phát triển xong, mùi hương pheromone khá nhạt. Tôi có nên tìm một Alpha tới ngửi không nhỉ? Không phải nói Alpha tương đối mẫn cảm với pheromone của Omega sao..."
Triệu Dã Tức nói một tràng, đột nhiên phát hiện bên cạnh không còn ai. Anh đứng lại xoay ra sau, nhìn thấy Lục Hoang Chi đứng phía sau mình, gương mặt không có cảm xúc.
Triệu Dã Tức: "?"
Lục Hoang Chi nhìn anh trong chốc lát, rồi nở một nụ cười sâu kín.
Cậu ta cười đẹp vãi linh hồn, Triệu Dã Tức nhìn xong trong lòng vang chuông cảnh báo —— anh biết vẻ mặt này, đây là điềm báo Lục Hoang Chi muốn chơi xỏ anh!
"Học trưởng," Lục Hoang Chi đi về phía sanh "Tại sao lúc ấy anh không nói cảm nhận của mình cho cô Hùng biết?"
Triệu Dã Tức lui về phía sau một bước, nói: "Không phải cậu cũng chưa nói à?"
"Vậy anh có muốn biết hay không?" Lục Hoang Chi dừng lại trước Triệu Dã Tức khoảng một bước chân : "Anh muốn biết, tôi có thể nói với anh."
Đối mặt với Lục Hoang Chi cao hơn mình "một ít", lần đầu tiên Triệu Dã Tức có cảm giác bị chèn ép. Anh lại ngửi thấy mùi bưởi nho, không mãnh liệt như lúc Lục Hoang Chi mất khống chế pheromone, nhưng cũng không nhàn nhạt giống thường ngày. Rất giống như... giống như là Lục Hoang Chi cố ý phóng ra ở một mức nhất định, không đến mức khiến Triệu Dã Tức khó chịu, nhưng lại có thể khiến anh bị pheromone ảnh hưởng.
Nhịp tim Triệu Dã Tức thoáng nhanh lên, nhưng không ngăn được anh giận dỗi:"Tôi thèm vào cái cảm nhận của cậu, có liên quan đến tôi một đồng nào không?"
Lục Hoang Chi cười cười, "Đương nhiên có liên quan rồi."
"Vậy cậu nói đi" Triệu Dã Tức sai khiến "Tôi nghe."
Lục Hoang Chi tiến một bước cuối về phía trước, một tay đặt lên vai Triệu Dã Tức. " Sau khi ngửi thấy mùi pheromone của anh," cậu ta cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Lục Hoang Chi "Tôi liền cứng lên."
Triệu Dã Tức đột nhiên