Chương 17: Lục Hoang Chi khá kinh ngạc vì suy nghĩ này của mình.
Bộ Thuần Trai lúc nào cũng đột ngột xuất hiện để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho Triệu Dã Tức. Thế nên lúc anh đi WC, tuy rằng mở căng hai mắt nhìn mãi không thấy ai bên trong, nhưng vẫn thử hỏi một tiếng: "Hello? Có người không?"
Ngốc thì ngốc chứ, nhưng trái tim nhỏ của anh thật sự không chịu nổi, cẩn thận sẽ giữ được thuyền vạn năm [1].
[1] Trích từ câu "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền"– 'cẩn thận sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm' của Trang Tử. Ý chỉ phải suy xét kỹ càng trong mọi việc mới đạt được thành quả dài lâu.
So với Bộ Thuần Trai, sự tồn tại của Cung Câu Nhân mạnh hơn nhiều. Vị trí làm việc của hắn gần chỗ Triệu Dã Tức, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với anh về chuyện công việc, Triệu Dã Tức cũng không thể không để ý đến hắn.
Vừa đến 6 giờ, mọi người lục tục đến nhà ăn ăn cơm, ăn xong lại trở về tăng ca. Lục Hoang Chi không giống thế, cậu ăn xong rồi trực tiếp về nhà.
Đóng laptop lại, tháo mắt kính xuống, Lục Hoang Chi giương mắt về phía đối diện. Triệu Dã Tức vẫn nhìn chằm chằm máy tính như trước, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày còn nhíu lại, lạch cạch gõ bàn phím.
Lục Hoang Chi lười biếng tựa vào ghế, chân dài hơi duỗi về phía trước, toại nguyện đụng phải cẳng chân Triệu Dã Tức.
Giống như trong dự đoán của cậu, đầu tiên là Triệu Dã Tức cúi đầu nhìn, tiếp đó ló đầu ra sau màn hình, tự cho là ác long rít gào nhưng thực tế là mèo con kêu loạn: "Không muốn chân nữa à?"
Lục Hoang Chi cười nói: "Học trưởng ăn cơm không? Tôi đi chung với anh."
"Không ăn, cút."
Lục Hoang Chi khẽ nhướng mày, không lên tiếng nữa nhưng lại nhìn Triệu Dã Tức.
Triệu Dã Tức bị cậu ta nhìn khó chịu cả người, miễn cưỡng nói: "Tôi viết xong phần này thì đi."
"Cần tôi đợi anh không?"
"Không cần, cậu đi trước đi."
"Ừm, được." Lục Hoang Chi vừa muốn đứng dậy, thì nhìn thấy Cung Câu Nhân đi về phía Triệu Dã Tức, nghĩ một lát lại ngồi trở về, thuận tay mở latop lên.
"Dã Tức, có thể mượn máy tính của cậu được không?" Cung Câu Nhân nói, "Tôi có một email khẩn cấp phải gửi, nhưng máy tính của tôi đột nhiên báo lỗi rồi."
Triệu Dã Tức không vui cho lắm: "Rất gấp sao?"
Cung Câu Nhân thành khẩn nói: "Đúng vậy, vô cùng gấp."
Triệu Dã Tức thu nhỏ file, đẩy ghế tựa sang một bên, vươn tay làm tư thế "mời".
Cung Câu Nhân cười nói: "Cảm ơn Dã Tức, ngày mai tôi mời cậu buổi trà chiều."
Triệu Dã Tức cúi đầu lướt điện thoại, thuận miệng nói: "Được."
Vào thời gian rảnh thế này Triệu Dã Tức thường sẽ chơi vài ván game. Anh vừa mới vui vẻ mở đấu địa chủ ra thì nghe tiếng Lục Hoang Chi gọi anh: "Học trưởng, lại đây một lát."
"Sao cậu vẫn chưa đi?"
"Tôi cũng có email sắp gửi" Lục Hoang Chi nói, "Lúc nãy quên mất."
Cung Câu Nhân nhìn về phía Lục Hoang Chi, cười nói: "Trùng hợp quá."
"Cậu có email thì gọi tôi làm gì." Triệu Dã Tức vòng đến phía sau Lục Hoang Chi, "Cậu không gửi email được à."
Lục Hoang Chi kéo ghế tựa bên cạnh qua "Ngồi đi."
Triệu Dã Tức ngồi xuống, nhìn dòng "Có bao nhiêu phản ứng sau khi Alpha mất khống chế pheromone" trên màn hình, suýt nữa đã thở không thông.
"Email của tôi là phải gửi cho cô Hùng." Lục Hoang Chi dùng giọng điệu đứng đắn như đang bàn luận công việc, "Tôi lo rằng tôi viết không tốt, anh xem giúp tôi nhé?"
Triệu Dã Tức muốn gào thét nhưng lại sợ Cung Câu Nhân chú ý, đạp một đạp lên giày thể thao màu trắng của Lục Hoang Chi, ép giọng xuống nói: "Cậu muốn chết? Mẹ nó sao lại là cái đó???"
Triệu Dã Tức cũng là một cậu trai khỏe mạnh, nếu thật sự dùng sức sẽ rất đau. Lục Hoang Chi kêu rên một tiếng, "Tàn nhẫn như vậy luôn?"
Triệu Dã Tức duỗi tay đóng giao diện email. Anh thề là anh không muốn xem nội dung email chút nào, thế nhưng vẫn có một số từ vô ý rơi vào tầm mắt anh.
"Hô hấp dồn dập", "Nai con chạy loạn", "Tinh thần phấn chấn", "Đột nhiên xuất hiện du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu"...
Triệu Dã Tức: ???
"Cậu đang viết tiểu thuyết ngôn tình hả?" Triệu Dã Tức mắc bệnh nghề nghiệp, "Tốt xấu gì cũng là báo cáo, cậu có thể dùng từ nghiêm chỉnh một chút không?"
Lục Hoang Chi khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy sửa thế nào?"
Triệu Dã Tức trực tiếp giúp Lục Hoang Chi sửa. 【 Dồn dập 】 đổi thành 【 gia tốc 】, 【 nai con chạy loạn 】 đổi thành 【 nhịp tim không đều 】, 【 du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu 】 đổi thành 【 hormone 】.
Lực chú ý của Cung Câu Nhân đối diện đã hoàn toàn bị họ hấp dẫn, Triệu Dã Tức cũng không thèm để ý, hết sức chuyên chú giúp Lục Hoang Chi sửa báo cáo, chân mày còn nhíu lại.
Cung Câu Nhân nói: "Dã Tức, tôi dùng máy tính xong rồi."
Triệu Dã Tức "ừm ừm" có lệ hai tiếng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói với Lục Hoang Chi: "Tôi đề nghị cậu nên học lại tiểu học. 'Hưng phấn', 'hưng' là cái chữ 'tính' này à?" [2]
[2] Hưng phấn (兴奋), tính phấn (性奋). Tui nghĩ là anh Chi cố tính viết sai, tính này cũng trong thú tính (兽性) nữa, nên theo ý tui tính phấn = nổi lên thú tính =)))
Lục Hoang Chi nhìn Triệu Dã Tức, rồi lại cúi đầu nhìn giày đá bóng sáu số số lượng giới hạn vừa mua, cảm thấy còn rất đáng giá.
... Hửm? Dùng mười mấy vạn đổi lấy học trưởng nhỏ không nói chuyện với đồng nghiệp nữa, thế mà cậu lại cảm thấy rất đáng giá?
Lục Hoang Chi khá kinh ngạc vì suy nghĩ này của mình.
.
Lại là một ngày tăng ca đến khuya. Triệu Dã Tức mua mấy cây bột mì nướng [3] ở trên đường, thừa dịp trên đường không có ai vừa đi vừa ăn, ăn ngon muốn khóc luôn.
[3] Kaomianjin (烤面筋), một món đồ nướng làm từ bột mì, đặc sản của Trung Quốc.
Tuy rằng anh đã 24 tuổi, nhưng anh thật sự rất thích ăn những thực phẩm rác không có dinh dưỡng này.
Lúc đi ngang qua thùng rác phân loại, anh thuận tay ném cây xiên đi, chợt thấy một đôi giày đá bóng nam phía trên thùng rác.
Bởi vì logo trên giày đá bóng, Triệu Dã Tức phải nhìn thêm vài lần, càng xem càng cảm thấy rất quen, đặc biệt là dấu chân đen thùi trên hai đôi giày, quả thật vô cùng ăn khớp với anh.
Triệu Dã Tức tâm tình phức tạp đứng trước thùng rác, rối rắm trong chốc lát, lấy điện thoại ra tìm kiếm giá cả của đôi giày này.
Một, mười, một trăm, một nghìn, một vạn, mười vạn... Không đúng, nhất định không đúng, đọc lại lần nữa. Một, mười, một trăm...
Đến khi Triệu Dã Tức đếm tới lần thứ ba, anh chợt có ý nghĩ nắm tóc của mình rồi ném mình vào thùng rác cho rồi.
Đáng tiếc Triệu Dã Tức thử nghiệm mấy lần không thành công, nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi điện cho một người bạn thích chơi giày.
"Đm, cậu thật sự dẫm lên hả Triệu Dã Tức?" Anh bạn không thể tin nổi, "Sao cậu dám hả! Cậu đưa đôi giày kia cho tớ, tớ đi ngủ cũng ôm nữa!"
"Lúc ấy tớ không nghĩ nhiều như vậy." Triệu Dã Tức rất buồn rầu, "Nhưng