Chương 19: Gọi là【 đánh dấu 】đi.
Theo cảm nhận của Triệu Dã Tức, cả quá trình dường như duy trì ở một thời gian rất dài, nhưng cũng giống như trong một chốc ngắn ngủi đã kết thúc. Trong khoảnh khắc mũi răng cắn xé làn da, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, song thứ khiến anh ra sức giãy giụa không phải đau đớn, mà là một loại phòng bị, một loại bất an và sợ hãi khi sắp bị chiếm lấy.
Anh cảm thấy mình như biến thành một chú heo con bị bắt được, ngay lập tức bị ăn mất.
Heo con đáng thương quá, sau này anh nhất định phải ăn ít thịt lại.
Triệu Dã Tức muốn mắng người, nhưng chẳng thốt ra được chữ nào. Anh thử đẩy Lục Hoang Chi ra, lại bị đối phương giữ chặt lấy. Ghế sau xe chỉ có bao nhiêu chỗ trống, anh không còn khả năng để trốn, chỉ có thể bị Lục Hoang Chi mang hương bưởi nho ôm vào trong ngực, ép buộc nhận lấy tất cả mà Lục Hoang Chi làm với anh.
Chênh lệch thể lực của anh và Lục Hoang Chi lớn hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng.
Lúc tối khi ra ngoài, đánh chết anh anh cũng không thể nào nghĩ đến, một giờ sau, anh sẽ ngồi trong xe của mình, bị Lục Hoang Chi đặt trên đùi cắn cổ.
Tại sao lại là cổ vậy, Lục Hoang Chi trở thành quỷ hút máu à...
Triệu Dã Tức bất lực nhìn trên cửa kính xe. Trời mưa lớn y như ngày Y Bình [1] bị đánh, ngoại trừ ánh đèn ven đường nhòe màu do nước mưa thì anh không còn nhìn thấy gì cả.
[1] Y Bình hay Lục Y Bình và nữ 9 trong phim "Mối tình sâu đậm trong mưa", được biết vào một ngày mưa, Y Bình đã xin bố tiền sinh hoạt phí nhưng sau đó bị bố đánh đập toàn thân. Sau này vào những ngày mưa to, cư dân mạng hay ví "mưa lớn như ngày Y Bình bị đánh".
Đột nhiên, một vật gì đó ấm áp mềm mại chạm vào tuyến thể của anh, cơ thể anh lập tức mềm nhũn.
Lục Hoang Chi, dùng lưỡi liếm anh.
Thời điểm bị cắn, Triệu Dã Tức còn có thể nhịn xuống, chỉ kêu rên hai tiếng. Nhưng bây giờ anh không chịu nổi nữa, nhỏ giọng rên lên.
Ngay lúc đầu lưỡi rời khỏi người anh, cuối cùng anh không còn chút sức lực nào, hai tay đang chống trên cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống.
Lục Hoang Chi phía sau anh liếm khóe miệng, trong giọng nói còn mang chút không thỏa mãn: "Thoải mái không?"
Triệu Dã Tức im lặng thật lâu mới nói: "Mẹ nó... cậu mắc bệnh chó dại?"
Lục Hoang Chi: "..."
Để cắn được tuyến thể, vừa nãy cậu cắn hơi tàn nhẫn, nhìn thấy một chút máu. Làn da Triệu Dã Tức vốn trắng, dấu cắn ở trên người anh cực kỳ rõ tàng, không qua mười ngày nửa tháng có lẽ không mất được.
Lục Hoang Chi nói: "Tôi hỏi anh có thoải mái chút nào không?"
"Tôi thoải mái cái..." Triệu Dã Tức sững người. Đầu óc anh thật sự tỉnh táo hơn, hình như trên người không còn nóng như trước, nhưng vẫn là không có sức lực gì.
"Có thể nói tục rồi, xem ra rất dễ chịu." Lục Hoang Chi ôm người trên đùi xuống, đặt sang một bên. "Hùng Sơ Mạt suy đoán pheromone của Alpha có thể giảm bớt phần nào khó chịu ở Omega kỳ dịch cảm, điều kiện tiên quyết là rót pheromone Alpha vào trong tuyến thể Omega."
"Cậu rót thì rót đi, sao phải cắn chớ."
"Pheromone tồn tại trong dịch thể của Alpha và Omega, anh không muốn nước bọt," Lục Hoang Chi dừng một chút, "Chẳng lẽ muốn thứ khác?"
Thứ khác?
Độ ấm trên mặt Triệu Dã Tức lại tăng trở lại.
"Thì ra anh muốn đổi phương thức khác," Lục Hoang Chi hời hợt nói, "Không nói sớm."
"... Cút đi!"
Lục Hoang Chi cút đi thật. Cậu mở cửa xuống xe. Tiếng mưa rơi chợt trở nên lớn hơn, gió thổi vào trong, hương bưởi nho phai nhạt đi bớt. Triệu Dã Tức thấy cậu ta mở cửa ghé phụ, tiếp đó thò người vào hỏi: "Có dù không?"
Lục Hoang Chi mặc một chiếc áo bành tô đen hưu nhàn, giọt mưa đánh vào trên vạt áo cậu, từng hạt rồi từng hạt.
"Lúc đầu thì có," Triệu Dã Tức nói, "Nhưng tôi cho Tiểu Kiều mượn rồi —— cậu cũng không có?"
"Đến gấp, không mang theo." Lục Hoang Chi cởϊ áσ khoác, trùm lên trên đầu Triệu Dã Tức.
Triệu Dã Tức còn chưa kịp xuất hiện dấu chấm hỏi trên đầu, đã cảm thấy mình bị ôm lên.
Không phải ôm ngang như công chúa, mà là ôm đứng —— thế nhưng Lục Hoang Chi lại ôm anh như ôm một cậu nhóc.
"Excuse me? Có phải cậu nhầm lẫn cái gì không, tôi lớn hơn cậu một tuổi đó?" Triệu Dã Tức núp dưới áo khoác, cảm thấy đây là lần Lục Hoang Chi khi dễ anh nhất "Đặt dưới quy định quốc gia, cậu phải dùng kính ngữ khi nói chuyện với tôi!"
Triệu Dã Tức bị ôm tới ngồi trên ghế phụ. "Nên ngồi phía trước thôi," Lục Hoang Chi thắt dây an toàn giúp anh, "Thuận tiện để em nhìn ngài."
Từ chỗ đậu xe đến viện nghiên cứu còn cách một đoạn. Triệu Dã Tức ngồi bên cạnh Lục Hoang Chi, khoác trên người chiếc áo bành tô hương bưởi nho, bất tri bất giác thiếp đi.
Lúc Triệu Dã Tức tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh, trên ngón trỏ tay trái bị cắm một cây cái ống mỏng hệt như cây kim, cái ống liền với một dụng cụ mà anh chưa từng gặp qua. Hùng Sơ Mạt mặc áo blouse trắng đứng trước cửa phòng bệnh, biểu tình nghiêm túc nói chuyện với Lục Hoang Chi.
Cảm thấy... rất đột ngột.
"Không phải tôi bảo em đưa em ấy đến viện nghiên cứu, cắn trước mặt chúng tôi à? Em như vậy thì chúng tôi làm sao ghi chép lại tình hình lúc đó hả?"
"Xin lỗi," Lục Hoang Chi không có tí dáng vẻ hối lỗi nào, "Em quên mất."
"Vậy camera hành trình trên xe