Chương 27: Alpha chết tiệt.
Vào thời điểm răng Lục Hoang Chi chạm vào tuyến thể anh, Triệu Dã Tức mất đi toàn bộ sức chống lại.
Pheromone Alpha chậm rãi rót vào cơ thể thể, trước mắt anh chợt nhòe đi, tiếng đập cửa bên tai càng rõ ràng hơn trước, đồng thời càng ngày càng dồn dập.
Anh mơ hồ nghe thấy giọng nói hùng hổ của Trình Hoài Hưng, nhớ tới thân phận của mình và Lục Hoang Chi ở trong trường. Có lẽ Trình Hoài Hưng không thể ngờ rằng, chủ nhiệm giáo dục của gã đang bị bạn cùng lớp đặt lên phía sau cửa rồi cắn cổ.
Ý nghĩ này không hiểu sao lại khiến Triệu Dã Tức cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, anh che miệng mình lại, không để bản thân kêu ra tiếng.
Lục Hoang Chi biết Triệu Dã Tức không chống đỡ được đến phút cuối, nên đã đỡ eo anh từ trước. Hoàn thành đánh dấu, thân thể Triệu Dã Tức lập tức mềm nhũn, được Lục Hoang Chi thuận tay kéo vào trong lòng.
Trình Hoài Hưng ngoài cửa chờ đến mất kiên nhẫn, đá một cú lên cửa. "Mẹ nó kêu tôi đến thì lại không ở đây, tên phế vật vô dụng."
Trình Hoài Hưng xoay người muốn đi, trong văn phòng rốt cuộc cũng có động tĩnh.
"Đứng lại."
Là giọng của chủ nhiệm giáo dục vô dụng, nhưng nó lại không giống ngày thường, nó vừa thấp vừa mềm, tựa như vừa bị người khác bắt nạt.
Đàn ông trưởng thành nào lại phát ra giọng nói như này chứ, quả nhiên là mặt trẻ con, ẻo lả.
"Nhiệm vụ của cậu là quét dọn tất cả hành lang ở nhà điều hành," Triệu Dã Tức uể oải nói, "Không quét xong thì không được về nhà."
Trình Hoài Hưng dựng ngón giữa với cánh cửa đóng kín.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Triệu Dã Tức nhẹ nhàng thở ra. Mà đầu sỏ gây chuyện khiến anh nơm nớp lo sợ lại làm như không có gì xảy ra, vừa giúp anh lau tuyến thể vừa nói: "Xong rồi."
Triệu Dã Tức nện một quyền trên bả vai Lục Hoang Chi, "Mẹ nó cậu đột nhiên phát điên cái gì."
Lục Hoang Chi mặc cho Triệu Dã Tức đánh, dù sao bây giờ lực công kích của học trưởng nhỏ rất thấp, đánh cậu nhẹ như bông, không rớt tí máu nào.
"Không phải anh bảo tôi đánh dấu anh à."
"Vậy cậu cũng đâu cần gấp như thế, gấp đi đầu thai hả?"
Lục Hoang Chi nói: "Là do hơi sốt ruột." Cậu muốn trước khi Triệu Dã Tức gặp Alpha khác, trên người phải giữ lại mùi hương của mình.
Trong văn phòng tràn ngập mùi bưởi nho và Chi Chi Đào Đào, bị máy sưởi hấp lên càng dậy mùi hơn.
Triệu Dã Tức sai Lục Hoang Chi đi mở cửa sổ ra cho tản mùi.
Lục Hoang Chi ném áo khoác cho Triệu Dã Tức, "Mặc vào trước đi."
Sau khi mở cửa sổ, độ ấm trong văn phòng đột ngột hạ xuống, nhiệt độ xao động trên người Lục Hoang Chi mới dần dần rút lui.
Triệu Dã Tức còn muốn kiểm tra kết quả quét dọn của Trình Hoài Hưng, bảo Lục Hoang Chi về nhà trước.
Lục Hoang Chi nói: "Không vội, em có thể ở đây làm bài tập, vừa khéo thầy giám sát em làm. Đúng rồi, bài tập là gì thế?"
Triệu Dã Tức: "..."
Trình Hoài Hưng đương nhiên không thể tự mình quét dọn, Vương Văn Nhạc gọi vài học sinh nam đến giúp gã, một đám người thành thạo hoàn thành nhiệm vụ.
Trình Hoài Hưng trở lại văn phòng Triệu Dã Tức, lần này cửa văn phòng mở ra. Ngoại trừ Triệu Dã Tức, còn có tên học sinh chuyển trường họ Lục kia.
Triệu Dã Tức nhìn thấy gã, hỏi: "Quét xong rồi?"
"Quét xong rồi, em về đây."
Triệu Dã Tức nói: "Lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Trình Hoài Hưng không kiên nhẫn chậc một tiếng, "Thầy còn chuyện gì nữa."
Đi vào văn phòng, Trình Hoài Hưng mới phát hiện gương mặt trắng bóc của Triệu Dã Tức hơi phiếm hồng, trong không khí dường như có mùi hương gì đó ngọt ngào, dễ ngửi bất ngờ.
Triệu Dã Tức hỏi: "Tại sao hôm nay không dùng thuốc ngăn mùi?"
Trình Hoài Hưng còn đang tìm kiếm mùi hương kia, Triệu Dã Tức hỏi hai lần gã mới cà lơ phất phơ trả lời: "Quên mất thôi."
Triệu Dã Tức nhìn thấy vẻ mặt thiếu đánh Trình Hoài Hưng liền muốn cho gã một cú. "Cậu có biết là, pheromone Alpha sẽ tạo ra ảnh hưởng gì với Omega không."
"Biết chứ," Trình Hoài Hưng chẳng hề để tâm, "Vậy thì làm sao, em cũng nói em không phải cố ý."
Tốt lắm, thiếu niên mắc bệnh tuổi dậy thì đã hoàn toàn dùng hết kiên nhẫn của anh.
"Thấy cái góc đó không?" Triệu Dã Tức lạnh lùng nói, "Đến đó đứng đi, khi nào biết sai rồi mới được về nhà."
Trình Hoài Hưng trừng mắt: "Thầy dám cho em ở lại trường?"
Triệu Dã Tức cuộn một quyển sách lại, giả vờ muốn gõ lên đầu Trình Hoài Hưng. "Tôi không chỉ muốn cho cậu ở lại trường, tôi còn muốn đánh cậu ——"
"Thầy ơi," Lục Hoang Chi nói, "Đề này em không hiểu, thầy có thể xem giúp em không?"
Triệu Dã Tức ngó qua, Lục Hoang Chi đang làm bài thi tiếng Anh. Anh đã từng nghe Lục Hoang Chi dùng tiếng Anh để diễn thuyết học thuật, vài câu điền chỗ trống này đối với cậu chẳng đáng là gì. Anh biết Lục Hoang Chi đang dời lực chú ý của anh, bèn thuận theo bước xuống bậc thang này.
"Để tôi xem, đầu tiên chúng ta có thể loại a, c, d, cho nên chọn b."
Lục Hoang Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hiểu rồi."
Trình Hoài Hưng: ???
Những học sinh nam ở độ tuổi Trình Hoài Hưng, không thiếu nhất chính là tính tình tự cho mình là đúng. Trình Hoài Hưng nguyện chịu phạt cũng không chịu nhận sai. Triệu Dã Tức xem gã không tồn tại, đi chỉnh sửa tài liệu của mình, mãi đến khi làm hết việc trong tay mới đuổi người đi.
Trình Hoài Hưng trước khi đi tặng Triệu Dã Tức ba chữ: "Thầy chờ đó."
Nghĩ đến tương