Chương 3:
Đề tài động vật có vú phân hóa giới tính thứ hai chiếm tất cả nền tảng truyền thông, mỗi ngày đều có tin tức mới, những người bên cạnh Triệu Dã Tức đều đang bán tán chuyện này. Một số anh em biết gia đình bối cảnh của Triệu Dã Tức thường đến hỏi thăm tin tức, nhưng thật ra Triệu Dã Tức cũng biết như bọn họ mà thôi.
【 Tập thể chuyên gia tạm thời đặt tên giới tính phân hóa thứ hai là Alpha, Omega, chưa xuất hiện phân hóa giới tính thì gọi là Beta. 】
【 Các chuyên gia nhiều lĩnh vực hợp thành Viện nghiên cứu ABO, đặt tại Tuệ Thành. 】
【 Viện nghiên cứu ABO công bố luận văn, động vật có vú phân hóa thành Omega sẽ sinh ra tuyến thể đặc thù trong cơ thể, còn động vật có vú phân hoá thành Alpha thì sẽ biểu hiện rõ rệt ưu thế về sinh lý 】
...
Nhiều tin tức như vậy, người thường chú ý nhất vẫn là con người có thể phân hóa hay không, nhân tố chính xác gây ra sự phân hóa ở động vật là gì. Số ít người liên hệ chuyện phân hóa và mảnh vỡ thiên thạch rơi xuống lại với nhau, cho rằng tất cả đều do cái nguyên tố mới kia. Khẳng định là do nguyên tố có tính phóng xạ, dẫn tới động vật đột biến gien. Con người muốn phòng ngừa đột biến, nhất định phải chống lại phóng xạ.
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Nhấn vào link để có thể mua áo chống phóng xạ nano bạc, trăm vạn đánh giá, cực kỳ đáng tin cậy. 】
【 Là mãnh nam nhá: ? 】
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Bé con, chúng ta mua chung đi, nhóm hai người còn có thể giảm giá 20%. 】
Triệu Dã Tức gửi meme biểu tình của ba Triệu qua.
【 Là mãnh nam nhá: (Không nghe lời đồn, không tin lời đồn.jpg)】
Triệu Dã Tức chỉ tin tưởng thông tin công bố của chính phủ, nhưng không ít người tin vào lời đồn. Dụng cụ phóng xạ ở cửa hàng và trên web đều sạch bóng. Mỗi lần nhìn thấy người qua đường trang bị hạng nặng, Triệu Dã Tức đều liên tưởng đến cảnh rò rỉ hạt nhân trong phim.
Trước lễ Giáng Sinh một ngày, Triệu Dã Tức bước vào học viện hành chính, trước khi đi vào còn hậm hực xem video hài vài lần rồi mới dám đến gõ cửa văn phòng thầy hướng dẫn.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Vào đi."
Triệu Dã Tức hít sâu một hơi, bi tráng đẩy cửa ra. Vừa mới vào trong, Triệu Dã Tức đã cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mấy độ. Trong văn phòng cũng không mở điều hòa, ngoại trừ thầy hướng dẫn Quan Thừa Tế của anh thì còn một học muội. Quan Thừa Tế liếc nhìn Triệu Dã Tức một cái, nói với nữ sinh: "Em cho rằng em viết thế nào."
Học muội cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng, dường như sắp khóc.
Quan Thừa Tế nhàn nhạt nói: "Trở về viết lại."
Khi học muội lướt qua Triệu Dã Tức, hai người nhìn nhau một cái, Triệu Dã Tức thấy sự tuyệt vọng quen thuộc trong mắt học muội.
Hy vọng học muội không có chuyện gì.
Kỳ thật Quan Thừa Tế không dữ, cũng không bao giờ nói gì khó nghe với học trò. Y nói rất ít, ngày thường trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại vô cùng áp bách. Triệu Dã Tức ở trước mặt trưởng bối khác thì vừa vui vừa múa, nhưng đến trước mặt Quan Thừa Tế thì sẽ sợ hãi thành một tên ngốc, rắm cũng không dám thả một cái.
"Giáo sư, ngài tìm em?"
Quan Thừa Tế mặc tây trang ngồi sau bàn làm việc, thân hình cao lớn, diện mạo lạnh lùng cấm dục, nói y mới hai mươi tuổi không chừng còn có thể miễn cưỡng tranh vị trí giáo thảo của Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức thấp thỏm nói: "Nếu là chuyện luận văn, em vẫn chưa sửa xong ạ."
Quan Thừa Tế cúi đầu lật xem một chồng văn kiện, nói: "Trước kia em từng nói không muốn học tiến sĩ."
Triệu Dã Tức đứng thẳng sống lưng, trông giống như một học sinh tiểu học, "Đúng vậy."
Quan Thừa Tế hỏi: "Sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không."
Triệu Dã Tức sờ mũi, "Em còn đang suy nghĩ."
Quan Thừa Tế "Ừm" một tiếng, nói: "Em có thể đem Viện nghiên cứu ABO vào hàng ngũ suy nghĩ."
Triệu Dã Tức ngẩn ra, "Nhưng chuyên ngành của em không liên quan đến ABO ạ."
Quan Thừa Tế ngước mắt nhìn Triệu Dã Tức: "Nếu con người thật sự phân hoá ra sáu loại giới tính, hiện có rất nhiều luật lệ pháp luật của xã hội cần phải đưa ra sửa chữa, đây là chuyên ngành của em."
"Nhưng mà, con người có thể phân hóa hay không phân hoá chẳng phải còn chưa xác định sao?"
"Mặc dù con người sẽ không phân hoá, tình huống phân hóa trước mắt của động vật có vú khó thể đoán được tác động đối với xã hội."
Triệu Dã Tức hiểu ra, hỏi: "Ngài muốn đến Viện nghiên cứu ABO?"
"Đúng. Tôi cần một đoàn đội, tôi hy vọng em có thể trở thành một thành viên trong đó."
Triệu Dã Tức nhất thời được thương mà sợ. Anh thế mà được giáo sư Quan công nhận, anh trâu bò vãi.
"Em có thể suy nghĩ kĩ càng, thương lượng với ba mẹ thử xem." Quan Thừa Tế nói, "Sau đó lại cho tôi câu trả lời."
Triệu Dã Tức điên cuồng gật đầu, "Được ạ được ạ, cảm ơn giáo sư."
Anh còn nửa năm nữa thì sẽ tốt nghiệp, bạn học chung với anh tìm công việc thì tìm công việc, tiếp tục đào tạo chuyên sâu thì đào tạo chuyên sâu, còn anh vẫn chậm chạp chưa ra quyết định, bởi vì anh vẫn chưa nghĩ xong mình muốn làm gì, lựa chọn trước mắt đều không dậy nổi hứng thú trong anh. ABO là một lĩnh vực hoàn toàn mới, nếu bây giờ dấn thân vào đó thì sẽ là người mở đường. Anh nỗ lực nỗ lực, nói không chừng vài thập niên sau ảnh chụp của anh có thể được treo trên hành lang trường học, được học sinh tiểu học kính ngưỡng.
Triệu Dã Tức không thể liên lạc được với ba mẹ, lại không nhịn được muốn tìm người nói chuyện, bây giờ đã đến lúc công dụng của bạn thân online.
"Tớ cảm thấy ok," Đào Kiều Sanh nói trong điện thoại, "Viện nghiên cứu ABO ở Tuệ Thành, nếu cậu đi thì chúng ta không phải tha hương. Hơn nữa, ba của cậu còn là đại lão trong viện. Cửa sau của ông ấy không thơm à?"
Triệu Dã Tức đồng ý sâu sắc: "Cậu nói chính xác rồi đấy. Nếu như tớ đi nhất định không ai dám xưng ba trước mặt tớ, lúc dì nấu ăn không vui cũng sẽ cho tớ thêm vài cục thịt."
Đào Kiều Sanh bên kia im lặng một hồi. Một lát sau, hắn mới rít gào nói: "Không phải, tớ có thể không có tiền đồ như vậy hả? Cửa sau tớ nói là thăng chức thăng lương, không thì cũng là đến muộn về sớm, mà không phải là tham mấy cục thịt trong cái máng ăn ở căn tin đâu."
"Vậy thì không được, tớ mà đi thì cũng là dưới trướng giáo sư Quan, ba của tớ không xen vào đâu."
"Ờ đúng ha," Đào Kiều Sanh nói, "Có điều bé con này, không phải cậu rất sợ giáo sư Quan kia sao, trước khi đi gặp ông ta đều phải hậm hực xem video hài. Nếu cậu lại tiếp tục làm học sinh của ổng, tốc độ đổi mới của video hài không theo kịp để cậu xem đâu."
Triệu Dã Tức thở dài: "Thế giới này cần thêm nhiều thứ hài hước."
Bỏ điện thoại xuống, Triệu Dã Tức vẫn còn rối rắm chuyện này, vô thức đi đến sân bóng. Lần đá bóng với học sinh tiểu học hôm nọ đã để lại bóng ma cho Triệu Dã Tức, một thời gian rồi anh không đến sân bóng. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, những người chơi bóng trên sân lúc này đều là chó độc thân. Nhìn thấy trên sân bóng vẫn náo nhiệt như thường ngày, Triệu Dã Tức còn chưa vui vẻ được bao lâu thì thấy mấy cô gái bên cạnh sân bóng. Mấy cô cầm trên tay một chai nước, hiển nhiên là đang đợi bạn trai.
Triệu Dã Tức muốn chuồn đi nhanh, đột nhiên nghe thấy có người hô lên: "Mãnh nam ——"
Triệu Dã Tức quay đầu lại trong một giây: Có người ở kêu tôi!
Một nam sinh da đen thở hồng hộc chạy thẳng đến Triệu Dã Tức, "Sao hôm nay anh mãnh nam lại rảnh đến chơi bóng vậy, làm bài tập xong rồi?"
Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm mặt nam sinh vài giây, nhớ ra. Nam sinh này là học sinh trung học chơi bóng với anh lần trước, sau đó hai người đã thêm wechat, nam sinh có hẹn anh vài lần. Anh vẫn nhớ mình đang sắm vai học sinh lớp 12, mỗi lần đều hùng hồn nói mình phải làm bài tập, không rảnh.
Nam sinh wechat tên là "Con khỉ hạng nhất quốc gia", Triệu Dã Tức thường gọi hắn là Hầu Tử.
"Vẫn chưa đâu," Triệu Dã Tức nhỏ giọng nói, "Lập tức về nhà làm này."
Hầu Tử "A" một tiếng, nhìn qua không có tinh thần cho lắm. Hắn chảy không ít mồ hôi, Triệu Dã Tức đứng cạnh hắn không ngửi được mùi mồ hôi, ngược lại ngửi thấy mùi thịt kho tàu.
Triệu Dã Tức chun mũi ngửi ngửi ngửi: "Ai hay thế, ăn thịt kho tàu ngay bên sân bóng luôn."
"Không biết." Hầu Tử khó chịu đến mức nhăn mặt nhíu mày, "Anh mãnh nam ơi, hình như em phát sốt rồi."
"Phát sốt mà cậu còn chơi bóng? Lại đây làm anh xem xem."
Hầu Tử đi lại gần, vì chú ý đến chiều cao của Triệu Dã Tức, cậu chàng còn cố ý cúi người xuống. Hắn vừa đến gần, mùi vị thịt kho tàu càng nồng thêm. Triệu Dã Tức nuốt một ngụm nước miếng, giơ tay chạm vào trán Hầu Tử, quả thật hơi nóng.
"Cậu còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Hầu Tử nói: "Có ạ, chân mềm, gáy còn bị ngứa."
Triệu Dã Tức không chút do dự: "Anh đưa cậu đến bệnh viện."
Tuy rằng Hầu Tử chỉ là học sinh trung học, nhưng cao tận 1m85, lớn lên vô cùng nhanh. Triệu Dã Tức rõ ràng lớn hơn cậu chín tuổi, đi bên cạnh cậu lại hệt như em trai.
"Chờ đã, mùi thịt kho tàu hình như là ở trên người cậu đó," nước miếng gần như đã tuôn ra từ khoé miệng Triệu Dã Tức "Cậu đã ăn bao nhiêu thịt vậy?"
"Em không có ăn." Hầu Tử nói một cách gian nan, "Anh mãnh nam, em đi không nổi."
"Cậu đừng nhé, anh khiêng không nổi cậu đâu." Triệu Dã Tức còn đang nghĩ có nên gọi 120 cho cậu ta hay không thì vô tình ngó thấy hai người đứng bên cạnh bãi đậu xe lộ thiên.
Hầu Tử cũng nhìn thấy, thì thào nói: "Anh mãnh nam, trai đẹp kìa."
Lục Hoang Chi đứng trước một chiếc SUV màu đen, dáng người thon dài, vô cùng bắt mắt. Đứng đối diện cậu ta là một cô gái, Triệu Dã Tức nhìn rất quen mắt, hình như là học muội khoa chính quy của học viện, ảnh của cô được in trên bìa hồ sơ tuyển sinh của trường.
Trong tay học muội cầm một hộp quà hồng nhạt thắt nơ bướm đáng yêu, không biết đang nói gì với Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi lắc đầu, biểu tình có