Chương 31: Học trưởng, anh cong eo xuống đi.
Xem náo nhiệt xong, các bạn học nam lục tục rời đi. Kỳ Huyên bước đến bên cạnh Giang Mặc Dư, nói: "Gần thi thử rồi, mẹ tôi nói nếu tôi lại đội sổ nữa thì sẽ sinh thêm đứa thứ hai. Cuối tuần cậu phải dạy phụ đạo cho tôi."
Giang Mặc Dư căng thẳng: "Vậy cậu không được làm gì khác với tôi."
"Được được được, Omega như tôi thì có thể làm gì một Alpha như cậu chứ..."
Triệu Dã Tức chuẩn bị quay về ăn lẩu tiếp, chợt nhìn thấy Trình Hoài Hưng vẫn đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Triệu Dã Tức hỏi: "Cậu còn chuyện gì à?"
Trình Hoài Hưng do dự trong chốc lát, kiêu căng nói: "Không có."
Ăn lẩu xong, Triệu Dã Tức ưỡn cái bụng no căng đi về. Gần tiểu khu có một quán trà sữa, hôm nay mới vừa đưa ra sản phẩm mới, anh trai ở tiệm trà sữa đang cầm hàng mẫu uống thử tuyên truyền trước cửa.
Anh trai bán trà sữa chặn Triệu Dã Tức lại, đưa cho anh một ly trà sữa nhỏ, cười nói: "Đây là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, Chi Chi Đào Đào, hoan nghênh thưởng thức ~"
Triệu Dã Tức cực kỳ vui sướng. Trước đó không lâu anh còn buồn bã vì không được uống Chi Chi Đào Đào, hôm nay Đàm Thành lập tức có Chi Chi Đào Đào, còn mở trước cửa nhà, đây là ánh sáng chính đạo ư.
Triệu Dã Tức nếm một ngụm, biểu tình một lời khó nói hết.
Anh trai bán trà sữa hỏi: "Có gì sai sao?"
"... Không có."
Nhưng bởi vì không có mới kỳ lạ. Hương vị Chi Chi Đào Đào này sao lại giống y như anh uống trước kia, tiệm trà sữa mua cách pha chế của người ta sao.
Mặc kệ, có uống là được, anh vui vẻ trở lại.
"Phiền anh lấy thêm hai ly Chi Chi Đào Đào, gấp đôi kem sữa, cảm ơn."
Lục Hoang Chi ngồi trên ghế sô pha, đặt máy tính lên đùi gõ chữ. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cúi đầu nói: "Học trưởng đã trở lại."
"Lục Hoang Chi tôi nói cậu nghe," Triệu Dã Tức đá rơi giày, gấp không chờ nổi, "Tiệm trà sữa dưới lầu có Chi Chi Đào Đào!"
Lục Hoang Chi cười một tiếng, đầu ngón tay vẫn gõ bàn phím, "Thật luôn hả."
"Thật á." Triệu Dã Tức khoe Chi Chi Đào Đào như khoe mở được SSR [1], đưa cho Lục Hoang Chi xem, "Tôi mua hai ly, thưởng cho cậu một ly."
[1] SSR: super super rare – cực kỳ hiếm, cấp bậc phân loại trong game: R (hiếm), SR (cực hiếm), SSR (cực kỳ hiếm).
Lục Hoang Chi hỏi: "Gấp đôi kem sữa đúng không?"
"Đúng!"
Lục Hoang Chi gõ xong phím Enter cuối cùng, ném laptop qua một bên, nhìn thẳng vào Triệu Dã Tức.
Học trưởng nhỏ vẫn chưa kịp cởi đồ, còn mang mũ và khăn quàng cổ, trên người còn sót lại tia lạnh bên ngoài, trong ánh mắt trong suốt không giấu được sự vui vẻ.
Một người hơn hai tuổi, vẫn có thể bị một ly trà sữa dỗ cho vui đến vậy.
Sau khi tan học Lục Hoang Chi đều về nhà, cậu chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen, cổ áo và ống tay áo có vẻ hơi rộng, dáng vẻ vừa lười biếng vừa tùy ý. Triệu Dã Tức đứng trước mặt cậu, có thể nhìn thấy một đoạn xương quai xanh tinh xảo của cậu lộ ra ngoài.
Lục Hoang Chi không đi theo con đường mãnh nam cơ bắp, khí chất càng hướng đến nam chính phim Hàn hơn, cũng chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy.
"Hôm nay ở ký túc xá nam, Trình Hoài Hưng và Kỳ Huyên đánh nhau đó. Cậu biết Kỳ Huyên không, chính là..."
Triệu Dã Tức nói đến một nửa thì bị Lục Hoang Chi ngắt lời: "Học trưởng, anh hạ eo xuống đi."
"Làm gì?"
"Cho anh xem thứ này."
Triệu Dã Tức không rõ nguyên do, cong lưng xuống, trên mặt nhận thấy một luồn ấm áp —— hai tay Lục Hoang Chi ôm mặt anh, nói: "Incendio."
"Incendio" là một câu thần chú ma pháp trong phim, ý nghĩa là "Ngọn lửa hừng hực". Triệu Dã Tức sửng sốt trong chốc lát, lấy tay Lục Hoang Chi ra, mặt không cảm xúc: "Cậu có trẻ con hay không?"
Lục Hoang Chi gật đầu, "Trẻ con."
Gần đây những chuyện trẻ con cậu làm đâu chỉ có một chuyện. Nếu để những tên bạn con nhà giàu của cậu biết được hành động này, có lẽ sẽ cảm thấy cậu bị bệnh không nhẹ.
Triệu Dã Tức nhìn qua trang word trên màn hình máy tính của hắn, hỏi: "Cậu đang viết gì đấy."
"Báo cáo."
"Ồ, viết cho giáo sư Lương à?"
Lục Hoang Chi nhìn gương mặt Triệu Dã Tức hồng hơn so với lúc vừa về, lười biếng "ừm" một tiếng.
Thứ hai, Triệu Dã Tức ngồi bên trong văn phòng, chia ra gặp Trình Hoài Hưng và Kỳ Huyên.
Tới trước chính là Trình Hoài Hưng. Thiếu niên mắc bệnh tuổi dậy thì vừa vào đã khịt mũi như chó săn, Triệu Dã Tức nói: "Cậu bị viêm mũi hả?"
"... Tôi không có viêm mũi!"
Triệu Dã Tức không muốn nói nhảm nhiều với hắn, hỏi: "Báo cáo của cậu đâu?"
Trình Hoài Hưng lấy một tấm giấy vừa trong cặp ra, vỗ lên bàn làm việc của Triệu Dã Tức, "Này."
Chữ Trình Hoài Hưng tròn trịa như học sinh tiểu học. Trên báo cáo nói, tan học hắn quay về ký túc xá, thấy Kỳ Huyên đi ra từ ban công công cộng của ký túc xá, trong tay còn cầm một bộ đồ. Vốn hắn đã nhìn không thuận mắt cái tên Omega này, bảo hắn cút đi, Kỳ Huyên cũng không phải dễ chọc. Hai người ồn ào vài câu, nhanh sau đó đã thăng cấp thành đánh nhau, tiếp theo bị chủ quản lý ký túc xá đuổi tới.
Triệu Dã Tức xem xong, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Trình Hoài Hưng, "Gì đấy."
Trình Hoài Hưng cà lơ phất phơ ngồi trước mặt Triệu Dã Tức, "Tôi ngửi thấy pheromone của thầy."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Tôi bảo cậu ngồi xuống sao?"
Trình Hoài Hưng ngượng ngùng một lát, vờ như không có chuyện gì, hắn đứng lên, nói với giọng khiêu khích: "Không nghĩ đến nha thầy Triệu, vậy mà pheromone của thầy lại ngọt như vậy, còn mang hương sữa, chậc chậc chậc. Lúc thầy đến kỳ động dục có nấc ra sữa không?"
Mỗi ngày Triệu Dã Tức đều dùng thuốc ngăn mùi, Beta với Omega cơ bản không ngửi được mùi hương trên người anh. Nhưng Alpha rất mẫn cảm với mùi của Omega, nếu dựa quá gần, cộng thêm tiếp xúc tay chân, có thể ngửi ra một tí mùi hương cũng là chuyện bình thường.
Triệu Dã Tức không cảm thấy xem trọng chuyện này, nhàn nhạt nói: "Cậu thích ngửi?"
Trình Hoài Hưng ngây ngẩn. Đợi hắn kịp phản ứng Triệu Dã Tức hỏi cái gì, đỏ mặt tía tai phản bác: "Tôi không thích!"
"Vậy cậu nói cái quái gì."
"Thầy cho rằng tôi muốn nói? Còn không phải tự thầy để cho tôi ngửi..."
"Không muốn ngửi thì ít đi gây chuyện, cách xa tôi ra một chút." Triệu Dã Tức chỉ chỉ cửa, ý bảo Trình Hoài Hưng có thể cút, "Người tiếp theo."
Trình Hoài Hưng tức đến đau ngực, lúc ra ngoài còn cố ý đóng cửa mạnh, ồn ào đến mức Triệu Dã Tức muốn đè hắn vào góc tường để đá. Tuy rằng anh không tán thành hình phạt thân thể, nhưng tên nhóc này thật sự rất muốn ăn đòn.
Kỳ Huyên đi vào văn phòng. Triệu Dã Tức hỏi hắn: "Báo cáo đâu?"
Kỳ Huyên trả lời rất kiên quyết: "Không viết."
Triệu Dã Tức rất dứt khoát: "Đi ra cửa đứng."
Kỳ Huyên "Ừ" một tiếng, đang muốn đi ra ngoài, Triệu Dã Tức lại gọi hắn lại. "Cậu thích pheromone của Giang Mặc Dư?"
Kỳ Huyên nhếch miệng cười, "Đúng vậy, cậu ấy rất cay, em thích ăn cay."
"Tôi lên mạng mua 5 kí ớt cay cho cậu, buộc cậu mang theo mỗi ngày." Triệu Dã Tức nói, "Đừng có đến tìm Giang Mặc Dư mãi, nếu như cậu ta không muốn ở chung với cậu."
"Việc này có tác dụng?"
"Có còn hơn không." Khi Triệu Dã Tức mới phát hiện mình thích mùi bưởi nho, cũng sẽ không dính theo Lục Hoang Chi, đều là tự mình đi mua bưởi