Chương 9: Khá đáng yêu
Sổ tay ghi thù của Triệu Dã Tức vốn ở trong điện thoại, vì phòng ngừa bị mất nên có thể đồng bộ trên máy tính bảng bất cứ lúc nào. Từ khi anh bắt đầu làm, đến nay đã ghi được hơn 80 điều. Điều thứ nhất được viết sau khi anh thi biện luận thua Lục Hoang Chi vào năm trước, giữa những hàng chữ đều tràn đầy sự phẫn nộ của anh.
【 Không nghĩ tới Lục Hoang Chi hóa ra là loại người này, đm mắt tôi mù thật rồi!!! Cậu ta còn không biết xấu hổ nói "cảm ơn", còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không! 】
Triệu Dã Tức nhớ lại lần thi biện luận kia là tức vãi. Việc này không thể xóa, đây là nguyên nhân chủ chốt khiến anh và Lục Hoang Chi kết thù. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Triệu Dã Tức xóa một cái một cái cách đây không lâu: 【 Lục Hoang Chi hỏi tôi có bị thiểu năng trí tuệ không, tuy là bị tôi chửi lại rồi nhưng tôi vẫn còn rất giận. 】
Thứ hai tuần sau Triệu Dã Tức phải đến Viện nghiên cứu ABO báo danh. Cuối tuần, anh dọn dẹp nửa ngày, còn lừa Đào Kiều Sanh tới làm cu li, dọn vào chung cư mà viện nghiên cứu cung cấp cho nhân viên.
Bởi vì Đào Kiều Sanh không phải là nhân viên nên bị anh trai bảo an vạm vỡ chặn lại khai báo, rồi lại là kiểm tra soát người, lăn lộn nửa ngày mới được cho phép đi vào chung cư.
"Tớ có thể hiểu được" Đào Kiều Sanh xách vali của Triệu Dã Tức, nhẹ nhàng ưu nhã ra khỏi thang máy, thiếu điều thay quần áo là có thể trực tiếp phi đến sân bay luôn "Ở lại chỗ này đều là nhân tài đứng đầu, bảo an phải xử trí đúng đắn. Nhưng anh ta bảo tớ cởi giày có phải hơi quá mức rồi không."
"Ai làm cậu mang giày." Triệu Dã Tức đi theo phía sau hắn, gian nan ôm một thùng giấy to, phía trên thùng giấy còn chứa một cái thùng rác màu hồng. "Cậu cầm thùng rác giúp tớ" anh thở gấp nói, "Tớ không nhìn thấy đường."
Đào Kiều Sanh lắc lắc ngón tay, ngoài miệng cười hì hì: "Không được nha bé con, thùng rác sẽ hạ thấp giá trị mị lực của tớ."
"Chỗ này đâu có ai đâu, cậu mị lực cho ai xem!"
Đào Kiều Sanh đột nhiên điên lên, vội vã nắm lấy cánh tay Triệu Dã Tức. Triệu Dã Tức tức giận nói: "Cậu nắm nữa xem,có tin tớ ụp thùng rác lên đầu cậu luôn không."
Đào Kiều Sanh nhỏ giọng: "Là Lục Hoang Chi."
Lúc hai người nói chuyện, Lục Hoang Chi đã sắp chạy tới trước mặt Triệu Dã Tức, cậu hỏi: "Học trưởng cũng ở tầng này?"
Cậu này nhảm ghê, anh không ở tầng này thì đứng đây làm gì, đi dạo à. "Không," Triệu Dã Tức trào phúng, "Tôi ở sân thượng."
Thùng giấy đựng CPU máy tính, ôm lâu như vậy cánh tay của anh đã hơi run, nhưng anh vẫn cố ổn định, quyết không thể khiến Lục Hoang Chi nhìn ra.
Đào Kiều Sanh cười nói: "Lục giáo thảo muốn đi đâu thế?"
Lục Hoang Chi xách túi đựng rác trên tay lên "Vứt rác."
Triệu Dã Tức nói: "Chỉ đi vứt rác thôi mà phải mặc đẹp như vậy?!"
"Mới vừa tắm xong, tùy tiện mặc một bộ quần áo đi ra thôi." Lục Hoang Chi nói "Đẹp?"
Triệu Dã Tức: "..."
Đào Kiều Sanh: "A này......"
Nhìn kỹ mới thấy, Lục Hoang Chi quả thật vô cùng qua loa. Tóc không sấy, vẫn còn đang ướt; mặc bộ quần áo cùng màu trong nhà rộng thùng thình, phối với đôi dép lê in chữ, trên tay còn cầm một cái túi đựng rác. Nếu cái outfit này mà mặc trên người bình thường thì chỉ có giá một tệ, nhưng ở trên người Lục Hoang Chi lập tức trở thành huyền thoại.
Lục Hoang Chi nhìn thùng rác hồng nhạt của Triệu Dã Tức, hỏi: "Cần giúp không?"
"Không cần" Triệu Dã Tức lạnh lùng nói, "Đi vứt rác của cậu đi."
Chung cư nhân viên tuy rằng không lớn, nhưng lại rất đầy đủ. Dưới tầng là nhà ăn, phòng khách, ban công; trên tầng là phòng ngủ và phòng tắm, đứng ở phòng khách ngẩng đầu lên là có thể thấy giường. Một đôi tình nhân hoặc một cặp vợ chồng ở thì vừa vặn, còn ở một người thì dư dả.
Đào Kiều Sanh nhìn đỏ cả mắt, ganh tị: "Trong viện các cậu còn thiếu người không?"
Triệu Dã Tức đặt thùng giấy trên mặt đất, đấm cánh tay nói: "Nghe nói nơi này phải sáng 9 tối 12." [1]
[1] Sáng 9 giờ làm, tối 12 giờ tan làm.
Đào Kiều Sanh không để bụng "Vẫn được mà, không khác gì với lập trình viên như tớ."
Dì quét dọn đã sớm quét dọn chung cư, chuyện đầu tiên Triệu Dã Tức dọn vào là lắp ráp máy tính cho xong. Đào Kiều Sanh không thèm hỗ trợ, đứng trên ban công nhìn ra đằng xa, tựa như con người đang suy xét về tương lai.
Một lát sau, hắn đi vào hỏi Triệu Dã Tức: "Bé con, chút nữa chúng ta đi ăn lẩu không?"
Triệu Dã Tức không ngẩng đầu lên "Cậu muốn ăn ở đâu."
"Ăn ở đây luôn." Đào Kiều Sanh nói "Cho cậu một tân gia ấm áp."
"Ok."
"Đúng rồi bé con, Lục Hoang Chi phân hoá à?"
Triệu Dã Tức gật gật đầu, "Alpha."
Đào Kiều Sanh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cách nói trên mạng là sự thật? Xác suất phân hóa thành Alpha của trai đẹp lớn hơn người bình thường?"
"Trên mạng còn nói ăn tường trợ giúp sức khỏe, cậu ăn không?"
Lục Hoang Chi vứt rác xong đi về, cửa chung cư đối diện mở ra. Triệu Dã Tức nhón chân trước tủ quần áo, cố gắng để 4 bộ đồ lên tầng cùng của tủ.
Chiếc áo hoodie bị động tác của anh làm kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn mảnh khảnh.
Lục Hoang Chi không khỏi nhìn thêm vài cái.
"Má, cái tủ quần áo thôi mà làm cao như vậy." Triệu Dã Tức oán giận nói, "Tiểu Kiều, cậu giúp tớ mang cái ghế..."
Triệu Dã Tức cảm giác có người đến gần anh. Hơi thở quen thuộc kia mang theo một chút hơi ẩm, tiếp tục lan đến gần.
Đồ vật trên tay bị lấy đi, người đứng phía sau anh dễ dàng đặt đồ vật lên chỗ mà tay anh sống chết với không tới. "Không cần cảm ơn."
Bởi vì tư thế của hai người, tuyến thể Triệu Dã Tức tuy vẫn chưa ohats triển hết, nhưng lại có thể chính xác bắt được mùi hương của Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi có mùi trái cây, ngửi vào vừa thanh mát vừa thoải mái làm eo của anh mềm nhũn.
Từ từ, chuyện này không đúng lắm. Lục Hoang Chi dễ ngửi thì dễ ngửi, anh mềm eo cái gì chứ?
"Vẫn phải cảm ơn." Giọng Đào Kiều Sanh vang lên, "Lục giáo thảo, lát nữa tụi tôi muốn ăn lẩu, cậu có muốn ăn chung không?"
Lục Hoang Chi sảng khoái đáp ứng: "Được."
Triệu Dã Tức lấy lại tinh thần,