Cố Thâm cảm thấy đầu óc mình không thanh tỉnh, vội vàng trở lại công viên vùng ngoại thành, ý đồ dựa vào mùi hương cỏ cây quen thuộc tìm về lý trí.
Điên rồi, mới nãy y cư nhiên muốn gật đầu.
Mi làm rõ tại sao mình rớt trái cây chưa? Mi hiểu rõ tính cách, nhân phẩm của hắn thế nào chưa? Chưa làm rõ? Chưa làm rõ mà mi dám xúc động thế hả! Mi một không có tiền, hai không có thế, nếu có ngày giá trị thật sự của trái cây bị phát hiện mà xảy ra xung đột mi lấy cái gì để đấu với hắn!
Lý trí của Cố Thâm biến hóa thành một tiểu ác ma, từng chút từng chút đem tiểu tâm tư chọc trở về.
Đúng lúc này, một chiếc xe bay tới trước mặt y.
Hình ảnh quen thuộc này làm cho tâm tình vừa bình phục của Cố Thâm lại trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm cửa chậm rãi mở ra......!Người đi xuống là bạn nhỏ Giang.
Đứa nhỏ vừa thấy y liền cong đôi mắt, chạy tới ôm lấy chân y.
Tâm tình Cố Thâm phức tạp, nhìn nhóc, rồi lại nhìn nam nhân từ trên xe xuống.
Là Alpha.
Bởi vì trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi, cho nên có thể nhìn rõ ràng cơ ngực ẩn hiện bên dưới, thân thể khỏe mạnh, theo từng bước đi liền lộ rõ ra cảm giác áp bách.
Cố Thâm có chút ấn tượng với người này, lúc trước khi đi đón đứa nhỏ, người này có cùng Giải Phồn hàn huyên hơn nửa ngày.
Hẳn không phải ngụy trang......
Cố Thâm đã nhìn thấy qua ông chủ thay đổi thân phận ra sao, cho nên dị thường cảnh giác.
Alpha không biết tình huống còn tưởng rằng mình dọa Omega, nỗ lực điều chỉnh biểu tình, ôn hòa nói: "Ngài không nhớ tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà ăn, tôi là người phụ trách Giang Dung Viễn, tôi tên Sài Dữ."
"Chào cậu." Cố Thâm tạm thời không có nhìn ra sơ hở, nhưng vẫn cảnh giác như cũ: "Có chuyện gì sao?"
"Là thế này......" Sài Dữ ho nhẹ một tiếng: "Chúng tôi đã tiến hành khống chế Giang gia, bây giờ đang trong quá tình điều tra tìm chứng cứ, vừa mới mang đứa nhỏ rời đi cũng là vì đảm bảo an toàn cho đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ này có vẻ không quá tín nhiệm chúng tôi, vẫn luôn nháo muốn tới nơi này."
Cố Thâm ngạc nhiên, nhấc chân ý bảo: "Anh nói nhóc này nháo loạn?"
Đúa nhỏ này như một cục bột nếp, cứ dính ở trên đùi Cố Thâm lắc lư, mềm oặt, y thật sự không tưởng tượng ra nổi đứa nhỏ này nháo lên sẽ là bộ dạng gì.
Sài Dữ sâu kín thở dài: "Không phải khóc nháo.
Từ đầu đến cuối chỉ đứng ở trước mặt mọi người chỉ về một phương hướng, nếu có ai trấn an nhóc đó quá 2 lần thì nhóc sẽ đổi sang người khác, sau khi hơn 2 người trấn an nhóc thì nhóc đó lại tự mình đứng dậy rời đi, vừa bị bắt về lại trộm trốn rời đi, kỳ thực tôi là một đường đuổi theo đến đây đó."
Cố Thâm gõ trán đứa nhỏ: "Bạn nhỏ rất giỏi nha."
Đứa nhỏ ngửa đầu cong mặt, nhìn ý cười đến vừa mềm vừa ngọt.
Nhưng Cố Thâm lại lãnh khốc vô tình, mắng cho một trận: "Thật cho rằng anh khen nhóc hả, cái loại thời điểm này còn dám chạy ra ngoài, nhóc không muốn sống nữa hả?"
Đứa nhỏ gục dầu không dám hé răng.
Sài Dữ tự động tiếp nhận đề tài, tiếp tục nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng lo lắng Giang gia sẽ chó cùng rứt giậu tiếp tục trái pháp luật, nhưng hiện tại đứa nhỏ chỉ tín nhiệm ngài, không thấy ngài sẽ luôn chạy ra ngoài, cho nên muốn hỏi một chút, ngài có thể hỗ trợ chiếu cố đứa nhỏ một thời gian không? Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phái người bảo hộ ngài, cũng sẽ chi trả tiền lương tương ứng.
"
Cố Thâm lại lần nữa cảnh giác: "Đây là ý tưởng của ai?"
Sài Dữ ngốc mất mấy giây: "Là ý nghĩ của tôi, có chuyện gì......" Hắn ta phản ứng lại, cho rằng Omega đem mình trở thành dụng tâm bất lương chạy đến quấy rầy, vội vàng giải thích: "Ngài yên tâm, trong thời gian ngài chăm sóc đứa nhỏ, chúng tôi sẽ kêu người giám sát sản nghiệp của Giang gia, đảm bảo không có ai dám uy hiếp đến ngài!"
Thái độ thành khẩn nghiêm túc, thực sự không có nói dối.
Cố Thâm: "......!Xin lỗi."
Hình như y bị ông chủ làm cho PTSD*.
* PTSD là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.
Triệu chứng cũng bao gồm việc né tránh các kích thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng, và hồi tưởng.
Cũng may Sài Dữ không để ý, còn khen ngợi thái độ của y: "Cảnh giác với yêu cầu của người lạ là đúng."
Cố Thâm nhướng mày: "Vậy từ chối lời đề nghị cũng được, đúng chứ?"
Sài Dữ nghẹn họng, nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Omega lại mạc danh có chút ngượng ngùng: "Đây là quyền lợi của ngài, nhưng vẫn hy vọng ngài có thể suy xét một chút."
Đứa nhỏ đang ôm chân đột nhiên tăng lớn sức lực, sợ chính mình bị vứt bỏ.
Cố Thâm giật giật chân, đứa nhỏ cũng đi theo quơ quơ, không hé răng nhưng cũng không buông tay.
Cố Thâm đè đầu đứa nhỏ đẩy ra: "Tôi có thể đáp ứng, nhưng phải nói rõ với Giang Dung Viễn, khi mọi chuyện đã ổn, tốt nhất không cần quá ỷ lại tôi, cũng như không cần sinh ra bất kỳ cảm xúc ỷ lại nào."
Sài Dữ gật đầu.
Theo tư liệu điều tra thì bọn họ chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không ỷ lại đối với bọn họ đều tốt, đặc biệt là bạn nhỏ Giang Dung Viễn, còn đường của nhóc đó còn rất xa, thói quen ỷ lại cũng không phải chuyện tốt.
Sức của đứa nhỏ căn bản không thắng nổi tay người lớn, lảo đảo lui về phía sau 2 bước, cúi đầu không hé răng.
Nhìn qua vô cùng đáng thương.
Nhưng chiêu này đối với Cố Thâm cũng không dùng được, y ý chí sắt đá nói: "Nhóc mà không đáp ứng anh liền đi ngay."
Bạn nhỏ ngẩng đầu nhìn y, thấy bộ dạng y không giống nói giỡn, vội vàng gật đầu.
Cố Thâm: "Nói chuyện."
Bạn nhỏ nỗ lực phát ra một cái âm tiết: "Dạ!"
Cố Thâm: "......"
Cố Thâm chọc má lúm đồng tiền của bé, đòi hỏi thêm: "Kêu một tiếng anh mới tính!"
Bạn nhỏ nói: "Anh!"
Cố Thâm vừa lòng, đưa cho bé hai ngón tay, hướng Sài Dữ nói: "Tôi đồng ý, đi thôi."
Bạn nhỏ Giang cùng Sài Dữ đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Ba người cùng lên xe rời đi, một chiếc xe đang đỗ ở nơi xa không biết dừng từ bao giờ yên lặng đuổi kịp.
Trong xe, không khí lạnh lẽo nhưng cố tình lại nóng lên, Đội trưởng đội Hộ Vệ hô hấp khó khăn, yên lặng mở chức năng dọn dẹp tin tức tố, kết quả bị bệ hạ nhéo, quay đầu hỏi hắn: "Bọn họ nhìn có giống một nhà ba người không?"
"Không!" Đội trưởng đội Hộ Vệ lời lẽ chính đáng nói: "Hoàn toàn không giống, nhìn bọn họ như những người xa lạ vậy đó, cho dù có người nhìn qua cũng sẽ không hiểu lầm!"
Cũng không biết bệ hạ có bị thuyết phục hay không, dù sao chắc chắn là tâm trạng không tốt, hắn yên lặng lấy một viên kẹo sữa ra bóc vở.
Yến Hàn nếm được chút vị ngọt, liền âm thầm nói với chính mình Omega đang