Đêm đó, Giải Phồn bị người nâng ra cung điện.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, rồi chia làm hai nhóm một trị liệu cho Giải Phồn, một trị liệu cho bệ hạ, người trước thuận thuận lợi lợi, người sau lại bị cự tuyệt ngoài cửa đến người cũng chưa được gặp.
Mọi người tức khắc nóng nảy, dùng sức gõ cửa: "Bệ hạ! Tuyến thể của ngài đã chuẩn bị chuyển đổ, thật sự không thể cậy mạnh nữa đâu!!!"
"Ngài mở cửa đi, chúng tôi chỉ vào tiêm thuốc ức chế liền đi mà, đảm bảo không quá 5 phút đâu."
"Bệ hạ thân thể quan trọng."
"Bệ hạ......"
Bác sĩ đang ngồi xổm ngoài cửa cũng mồm năm miệng mười khuyên nhủ, cũng không biết là ai đột nhiên hô lên: "Bệ hạ ngài nghĩ tới Omega đi, hiện tại còn chưa tìm được ngài ấy, ngài không thể gục ngã ngay bây giờ đâu."
Ngay giây phút tiếp theo, cửa vang lên tiêng tích một cái, hệ thống mở cửa.
Mọi người: "......"
Chờ cung điện trở lại vẻ an tĩnh, thì trời cũng đã tối, mây đen kéo đến ùn ùn sấm chớp đùng đùng chớp lóe, mưa gió sắp đến.
Ngày hôm sau, khi Cố Thâm ra cửa rõ ràng cảm giác được không khí khác thường, người ở trước trạm cứu trợ ít hơn, toàn bộ trường quân đội cũng đều tràn ngập không khí khẩn trương, người người vội vàng lui tới, ai cũng mang biểu tình ngưng trọng.
Khi y cầm thể công tác tiến vào, còn có Omega coi y là ngườ mới, hô lên: "Cậu còn ở chỗ này làm gì, còn không mau chạy tới khu tập hợp, nếu hôm nay dám đến trễ, huấn luyện viên sẽ chơi chết chúng ta!!!"
Cố Thâm nhìn xung quanh một vòng rồi chỉ chỉ chính mình: "Tôi? Đầu bếp còn có huấn luyện viên sao?"
Đối phương sửng sốt giây, trên dưới đánh giá y một vòng: "Đầu bếp?"
Cố Thâm: "Ừ"
Đối phương nháy mắt thay đổi sắc mặt, so vừa mới càng khẩn trương hơn: "Cậu nấu cơm có ngon không?"
Cố Thâm: "......!Cậu sắp đến muộn rồi đó."
Đối phương một bên lui về phía sau một bên quật cường tiếp tục hỏi: "Là không ngon sao?"
Cố Thâm khiêm tốn nói: "Có thể ăn."
Đối phương xoay người bắt đầu chạy, thanh âm phiêu xa: "Tôi nhớ kỹ cậu, tôi sẽ tới tìm cậu!!!"
Cố Thâm: "......"
Khó có thể tưởng tượng, thường ngày đứa nhỏ này ăn đều là cái gì.
Mang theo vài phần tò mò, Cố Thâm dàn xếp hảo tự mình hành lý tiến đến nhập chức, sau đó thực mau sẽ biết chân tướng.
Bên khu Omega, từ trước đến nay đều do Beta nấu.
Nghe nói vị này là do từ bên nhà ăn Alpha điều sang đây, sau khi giới thiệu gian bếp cho Cố Thâm, còn cố ý làm mẫu xào một nồi rau xanh lớn.
Cố Thâm nếm nếm, nếu xét theo khẩu vị bình thường thì có thể coi là ăn ngon, chỉ có mỗi tội bỏ hơi nhiều muối không thích hợp với khẩu vị của Omega.
Sau khi tiến hành lượng lớn huấn luyện thường sẽ yêu cầu bổ sung năng lượng ngay, nếu ăn.
miếng đầu tiên đã không hợp khẩu vị, thì các miệng sau sẽ càng trở nên khó ăn hơn.
Cố Thâm uống hơn nửa chén nước rồi nhìn thấy Beta ăn hơn ba phần, lại bổ sung một câu: Có khả năng khẩu vị của hai bên cũng không giống nhau.
Sau một lúc, Cố Thâm coi như đã hoàn toàn quen thuộc gian bếp, liền đi theo bọn họ cùng nhau chuẩn bị cơm trưa.
Công việc so với tưởng tượng còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dù sao đây cũng là thời đại cơ giới hóa, công việc nặng nhọc như khuân vác, xử lý nguyên liệu, hay rửa chén bát đều có người máy vệ sinh ôm lấy mọi việc —— còn đầu bếp, nếu không phải thực đơn số lượng vừa phải một chút thì có khả năng cũng không cần đến bọn họ.
Lúc nói những lời này, gã còn hướng trong nồi đổ 2 túi muối.
Chính là 2 túi đó.
Cố Thâm: "......"
Đột nhiên y cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, lại uống thêm nửa chén nước.
Chờ bọn họ vội xong, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Các chiến sĩ sau khi kết thúc huấn luyện liền chậm rì rì đi tới, nhìn tinh thần uể oải, bộ dáng không quá mong chờ khi ăn cơm.
Cố Thâm nhịn không được nhìn mắt cách vách.
Nhà ăn của Alpha cùng Omega chỉ cách một vách tường, liếc mắt nhìn qua quả thực giống như vạn mã đang lao tới, muốn ăn được cơm hoàn toàn dựa vào tranh đoạt.
Đầu bếp nâng chén trà, vẻ mặt tang thương nói: "Đừng nhìn, đó đều là niềm vui của người khác."
Thân là đầu bếp, tự nhiên là hy vọng người khác khen món mình ngon, chỉ tiếc......
Đầu bếp nhìn tốc độ đi tới của nhóm Omega sâu kín thở dài, hồi ức nói: "Tôi cũng từng một thời huy hoàng như vậy."
Cố Thâm: "......"
Bọn họ ngồi ở bên trong trầm mặc, bên ngoài nhóm Omega đang xếp hàng lại châu đầu ghé tai thảo luận: "Hình như có đầu bếp mới."
"Cái gì? Tôi vẫn ủng hộ lão Vương thôi, hắn có thể ở lại đến bây giờ không phải không có nguyên nhân!"
"Thử xem, lỡ may lần này so với trước kia còn tốt hơn thì sao?"
"Tráng sĩ, mời ngài."
"Chờ tình báo của cậu, yêu cậu."
Vị tráng sĩ này có lẽ là thật sự không muốn ăn đồ ăn mặn như vậy nữa, cho nên gật gật đầu, bước ra khỏi hàng đi đến chỗ đầu bếp mới.
Người máy đứng ở cửa sổ đang chuẩn bị sẵn sàng, cầm cái muỗng chờ đợi mệnh lệnh.
Tráng sĩ quét mắt nhìn đầu bếp mới, chỉ tiếc đối phương mang theo khẩu trang lại ngồi xa, chỉ có thể nhìn ra một đôi mắt thật xinh đẹp, là người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi nha.
Trong lòng tráng sĩ không khỏi bồn chồn, nhìn đồ ăn bình thường trước mắt, nghĩ dù sao chết khiếp cũng là chết, cắn răng một cái tất cả đồ ăn chọn một lần.
Tám món một canh, đồ ăn tràn đầy.
Gã giơ mâm rời đi, ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhất.
Món nếm thử đầu tiên chính là canh trứng cà chua, chua ngọt ngon miệng, trứng gà lại tươi mới.
Tiếp đó làm sườn hầm khoai, mềm mềm lại thơm, nước canh cũng rất ngọt, múc ăn với một thìa cơm làm cho hương vị càng thêm tuyệt mỹ.
Tiếp sau đó là thịt xào bí, đậu hủ......
Gã im lặng ăn không nói lời nào, động tác trên tay lại càng nhanh hơn.
Người xếp hàng thấy vậy liền hiểu rõ, sôi nổi rời trận địa chạy về phía đầu bếp mới.
Đầu bếp còn đang hồi ức: "......!Năm năm tháng tháng, hoa vẫn vậy.
Tháng tháng năm năm, khách đổi dời."
* Gốc: Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng (Trong bài Bạch đầu ông Vịnh của Lưu Hi Di)
Cố Thâm nói: "Ngài bỏ ít gia vị lại là được."
"Không thể." Đầu bếp tang thương càng đậm, thở dài nói: "Tôi nấu cơm mấy thập niên đã quen với liều lượng như vậy, nếu sửa lại sẽ đặc biệt cổ quái, bọn họ ăn qua một lần liền không động đến nữa."
Đầu bếp dừng mấy giây, đột nhiên hỏi: "Cậu thử miếng không?"
Cố Thâm quyết đoán cự tuyệt: "Không cần."
Dùng từ cổ quái để hình dung, chỉ cần nghe đã biết không phải đồ để người có thể ăn.
Cuối cùng, hai người bởi vì thói quen bất đồng, thời gian còn lại chính là nói chuyện phiếm, rồi đi cách vách giao lưu một chút nguyên liệu nấu ăn nhập hàng vấn đề.
Sau bếp đột nhiên tiến vào một Omega, lại còn là một Omega vô cùng đẹp, cho nên khiến cho toàn thể Alpha hận không thể biến thành sói tru lên vài tiếng, người sau nối tiếp người trước đi lên xum xoe tự giới thiệu.
Người quen thuộc với Cố Thâm còn có thể nói chuyện phiếm là Chúc Ôn, càng là mục tiêu khiến mọi người ghen ghét.
Em trai cười khổ nói: "Tôi sắp bị mấy tầm mắt chọc thủng thành cái sàng."
Cố Thâm vỗ nhẹ vai gã: "Nếu cậu dám bán tôi cầu vinh thì nhất định phải chết."
Em trai: "Anh trai tôi có thể đánh!"
Cố Thâm lạnh lạnh nói: "Cho nên cậu đang tính toán bán tôi đi?"
Đệ đệ: "......!Tôi chỉ là nói thôi mà."
Cố Thâm: "Cho dù có là anh trai cậu thì cũng đánh không lại tôi."
Em trai nháy mắt thay đổi sắc mặt, hừ lạnh nói: "Khoác lác, chờ anh trai tôi lại đây biểu diễn cho cậu xem xem cậu còn dám nói vậy nữa không!"
Cố Thâm quay đầu nhìn gã, ánh mắt nguy hiểm: "Tuy rằng tôi không sợ anh trai cậu, nhưng lấy ngữ khí chắc chắn sẽ bán tôi của cậu làm cho tôi muốn động thủ ngay tại chỗ đó."
Em trai cứng đờ, nháy mắt không còn khí thế, khả năng cầu sinh online, vội vàng nói: "Chỉ nói thôi mà, tôi không có thực sự muốn bán cậu, cậu đừng nóng giận, tôi sai rồi, tôi xin lỗi mà!"
Cố Thâm nhẫn nhịn, không có làm quá lên, mỉm cười: "Làm sao mà cậu xin lỗi thuần thục thế?"
Em trai sâu kín thở dài: "Cũng không nhìn xem anh ngồi trên đầu tôi là tính cách gì."
Gã hoàn toàn là bị ép cho phản xạ có điều kiện.
Ánh mắt Cố Thâm khẽ nhúc nhích, như là tùy ý hỏi: "Anh trai cậu giờ sao rồi?"
Biểu tình em trai khó có khi đứng đắn, nhíu mày nói: "Không tốt lắm."
Kỳ thật có thể tưởng tượng.
Chúc Lãnh chưa từng tiếp thu qua huấn luyện có hệ thống, lại là chiến sĩ mới, không chỉ phải làm quen với hoàn cảnh xung quanh mà còn phải đồng thời hoàn thành huấn luyện, đồng thời còn bị đả kích giữa chênh lệch của các chiến sĩ với nhau, cho nên khó càng thêm khó, khẳng định là không tốt được.
Đặc biệt tính cách của Chúc Lãnh còn vô cùng nóng nảy, vừa nhìn là biết người có lòng tự cao rất mạnh.
Em trai nói mấy ngày nay Chúc Lãnh vô cùng âm u, miệng vết thương trên người cũng càng nhiều, tâm tình liền càng kém, cả người đặc biệt nóng nảy, dễ dàng xúc động.
Mà càng xúc động thì vết thương trên người lại càng nhiều, tâm tình lại càng kém......!Quả thực là một vòng tuần hoàn chết.
Cũng coi như là trong dự kiến của Cố Thâm, hỏi gã: "Có muốn giúp anh trai chuyển đổi nghịch cảnh không?"
Em trai: "Muốn!" Dừng một chút, lại nhịn không được cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"
Cố Thâm nhìn gã, chậm rãi xoay tay, ý tứ thực rõ ràng.
Em trai: "......"
Khi Chúc Lãnh bị em trai hẹn ra ngoài, là lúc mới kết thúc huấn luyện xong, trên khóe miệng còn mang theo vết thương, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì mà một hai phải kêu anh mày ra tới?"
Ánh mắt êm trai di chuyển, nhỏ giọng nói: "Chính là cảm thấy trạng thái gần đây của anh không tốt, cố ý mời sư phụ tới cho anh/"
"Sư phụ?" Chúc Lãnh nhíu mày: "Sư phụ ở đâu ra? Có thu tiền không? Hay là mày bị người ta lừa tiền rồi? "
"Nói cái gì vậy, em lấy đâu ra tiền."
"......"
Hình như cũng đúng.
Chúc Lãnh vừa mới yên tâm, liền nghe phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Không nhanh không chậm, lại bởi vì quá mức thong dong mà mang theo lực áp chế cường đại.
Chúc Lãnh đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng ma của thanh niên, xen giữa ánh sáng và bóng tối, mặt mày lạnh lẽo sắc bén, mang theo một chút tính công kích.
Chúc Lãnh nhìn y, xoay người cho em trai một quyền: "Sao lại thế này!"
Em trai không kịp phòng bị kêu thảm một tiêng: "Anh đánh em làm gì! Sư phụ tới rồi nha!!!"
Cố Thâm tiến lên một bước: "Nghe nói trạng thái gần đây của anh không tốt, tôi tới xem một chút giúp anh điều chỉnh trạng thái."
Chúc Lãnh nhướng mày: "Cậu xác định?"
Cố Thâm: "Ừ."
Chúc Lãnh cảm thấy chính mình bị vũ nhục.
Tuy trong đội ngũ gã là