Anh em Chúc gia vừa cãi nhau ầm ĩ vừa dần dần đi xa.
Cố Thâm thu hồi tầm mắt, xoay người vừa vặn nhìn thấy tầm mắt của Alpha còn đang chăm chú nhìn bọn họ, là một ánh mắt lạnh băng cùng với nồng đậm bài xích.
Yến Hàn cũng không che giấu dục vọng chiếm hữu của mình, bởi vì hắn muốn Omega hiểu rõ hắn vô cùng để ý y, cũng vô cùng yêu thích y, chẳng sợ nhìn qua rất đáng sợ, nhưng đây là tất cả tình yêu mà hắn dành cho y, không giữ lại chút nào.
Đừng nói mấy lời như yêu y thì nên biết buông tay lúc thích hợp hay vì tốt cho y mấy lời rắm thúi ấy.
Ở trong thâm tâm Yến Hàn, hắn có niềm tin vững chắc có thể mang lại hạnh phúc cho Omega.
Cho nên chỉ cần nhìn hắn.
Chỉ cần nhìn một mình hắn mà thôi.
Yến Hàn đột nhiên di động tầm mắt, đón nhận ánh mắt của Cố Thâm.
Thời gian đối diện có chút dài, càng giống như đang tranh đấu hơn.
Mãi đến khi Cố Thâm cúi đầu xoa xoa mắt, không khí kỳ lạ này mới biến mất, lại biến thành bộ dạng như thường ngày.
Yến Hàn mở cửa hướng y duỗi tay.
Cố Thâm ngước mắt lên không trung, chậm rãi đi qua.
Ánh sáng mắt trời hôm nay hơi gắt.
Có chút chói mắt.
......
Làm một trợ giáo, Cố Thâm có một thời gian nghỉ ngơi dùng để tìm hiểu hoàn cảnh và nội dung công tác, đồng thời cũng là để thích ứng với thân phận mới.
Chính bản thân Cố Thâm không thấy có vấn đề gì, nhưng Alpha cùng các học sinh lại không thể thích ứng nổi.
Alpha thì chỉ đơn giản là đang ủ dấm, còn nhóm học sinh thì đang kêu rên vì bọn họ lại phải ăn đồ ăn không hợp khẩu vị.
Con người ấy mà, nếu chưa từng được ăn ngon, thì sẽ không biết những món mình ăn trước kia chính là rác rưởi.
Nhưng với những người đã từng được ăn ngon, đột nhiên kêu họ trở về ăn rác rưởi......!Chênh lệch tâm lý quá lớn ai mà chịu được.
Cái gì kêu từ giàu về nghèo khó!
Cái gì kêu sau khi được mất đi mới thấy khổ!
Nhà ăn của Omega mỗi ngày đều chìm trong biển nước mắt, phía trước thì có bọn học sinh khóc, đằng sau thì có Lão Vương khóc, đằng trước khóc so với đằng sau càng lớn tiếng hơn.
Bên phía nhà trường không phải chưa từng kêu lão Vương đến chỗ Cố Thâm học hỏi kinh nghiện, nhưng là không có biện pháp, cái mà số lượng vừa phải thật sự là tùy theo từng người nấu mà ra tới đồ ăn sẽ có mùi vị khác nhau.
Lão Vương lăn lộn hai ba ngày, làm ra một đống đồ ăn cổ quái hiếm lạ, người phải chịu tội tới ăn đồ thử nghiệm vẫn là nhóm học sinh, nhưng cũng may sau mấy lần bị đồ ăn hắc ám làm cho sợ hãi, cuối cùng cũng hoàn toàn thành thật.
Kỳ thật so với ngâm bọt nước thì một chén canh hơi mặn vẫn còn khá tốt, thật sự khá tốt [ hèn mọn ].
Trừ bỏ này đó biến cố, Cố Thâm trở thành quân giáo sinh còn tính thuận lợi, trợ giáo chức càng là bị thượng quá khóa cùng có điều nghe thấy bọn học sinh đại tán giáo phương khó được làm người.
Bởi vì đây là một trợ giáo có thể dạy cho được tất cả giới tính, dạy cho Omega, dạy cho Alpha, đồng thời cũng dạy cho Beta được nốt, hơn nữa lại còn cùng bọn họ đi học.
Vừa nghe liền cảm thấy vô cùng kích thích.
Các tân sinh xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử, Cố Thâm cũng không cô phụ mong chờ của bọn họ, ngày đầu tiên đi học liền kêu tất cả cùng tới, rồi phân theo giới tính đến thi đấu, người đầu tiên ngã xuống nếu là một Omega phải lớn tiếng nói cho Alpha biết bí mật của mình, tiếp đó đến nếu là Alpha phải nói cho Beta biết, cuối cùng Beta phải nói cho Omega.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
=====================================
—— có thể nói phần lớn chiến sĩ Omega đều là hiếu thắng, bản thân họ không muốn cúi đầu trước Alpha, kêu bọn họ chạy đến trận doanh của Alpha hô to bí mật của mình, còn phải để Alpha thảo luận xem bí mật này có đủ để thông qua hay không, vừa nghĩ đến vậy liền cảm thấy trong lòng mâu thuẫn.
Alpha càng không cần phải nói.
Tố chất thân thể quá mức ưu tú làm cho bọn họ vô cùng kiêu ngạo, bắt bọn họ phải cúi đầu trước Beta nói ra bí mật của mình......!Bọn họ không bỏ được sĩ diện.
Còn Beta lại là người cảm thấy vui mừng nhất, bọn họ cảm thấy như vậy liền có thể tiếp xúc nhiều với Omega hơn.
Nhưng Cố Thâm có nói rõ bí mật này phải là khứu giác hoặc là một đam mê mà không ai biết, làm cho bọn họ cũng cô cùng lo lắng, vốn dĩ cơ hội làm quen với Omega đã không lớn, sau khi đem bí mật nói ra có phải sẽ khiến Omega cách xa hơn không.
Không khí dần dần trở nên khẩn trương.
Tất cả mọi người không muốn trận doanh của mình là người đầu tiên ngã xuống, liền vừa cảnh giác lại đề phòng, nghĩ xem có nên kết nhóm hay không.
Đâu cũng coi như là một thủ đoạn của chính mình, Cố Thâm cũng không ngăn cản, giương giọng tuyên bố: "Người kiên trì đến cuối cùng có thể đánh với tôi một trận, có thể 1 đối 1 hoặc là quần ẩu, các cậu tự chính mình lựa chọn."
Y xoay gậy gỗ trong tay, đặc biệt nhắc nhở: "Tên của nó là gậy đánh chó."
Toàn thể học sinh: "......"
Má, đủ kiêu ngạo!
Khiêu khích quả nhiên có thể kích phát nhiệt huyết!
Bài giảng đầu tiên của Cố Thâm vô cùng thuận lợi, Cố Thâm tự mình xem náo nhiệt cũng vô cùng vui vẻ, buổi chiều khi các huấn luyện viên khác đi tới dạy học, phát hiện đám học sinh khí thế dâng cao, ai ai cũng chiến ý đầy mình liền vô cùng kinh ngạc.
Trách không được bên phía nhà trường nói vị trợ giáo này là kì binh, quả nhiên đúng thế.
Có y thường thường khiêu khích học sinh gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, lại có những huấn luyện viên khác tới bổ sung cơ sở, quả thực phối hợp hoàn mỹ.
Đương nhiên, vị trợ giáo này cũng có sở đoản —— y đối với vũ khí nóng hoàn toàn không biết gì.
Thật sự là không biết một tí ti gì cả!
Không giống như các bạn học khác lần đầu tiếp xúc, người khác nhiều nhất là một tờ giấy trắng, còn y đến cả tờ giấy trắng cũng không có.
Nhưng khi nghĩ lại tới hộ khẩu của y là tinh cầu rác rưởi, mọi người liền có thể thông cảm, ăn ý không nhắc đến vấn đề này.
Cuối cùng Yến Hàn cũng tìm được vơ hội làm tổng tài bá đạo, sau khi xem sách giáo khoa của y, ngay trưa hôm sau liền mang toàn bộ vũ khí trong sách đặt ngay trước mặt Cố Thâm.
Cố Thâm: "......!Anh điên rồi hả, ký túc xá chịu được anh lăn lộn như vậy sao?"
"Chỉ là tháo dỡ vũ khí thôi mà, đem vật thật tới thì em càng dễ hình dung hơn, với lại bên trong cũng không có hộp năng lượng." Yến Hàn giải thích: "Còn sử dụng thế nào, uy lực lớn nhỏ ra sao đã có phòng thí nghiệm lo."
Cố Thâm ánh mắt hơi lượng: "Tôi muốn thử xem xúc cảm ra sao trước."
Yến Hàn: "Không được, học không tốt không cho thử."
Cố Thâm: "......"
Yến Hàn không dao động: "Không biết dùng còn muốn thử, em đây là chưa học xoay đã muốn bay."
Cố Thâm: "............"
Được rồi.
Cái này tương đương với treo ở trước mặt y một củ cà rốt, trước khi muốn thử tay nghề phải nghiêm túc hiểu rõ cấu tạo của vũ khí, khi nào học được thì khi đó động thủ.
Làm một lão yêu quái ngủ đến thương hải tang điền, năng lực học tập của Cố Thâm bị rèn luyện đến mạnh mẽ, đồng thời y cũng là một người yêu thích nghiên cứu những thứ mới lạ, cho nên tốc độ tiến bộ có thể nói là khủng bố.
Khi Giải Phồn tới đổi cái vũ khú thứ bảy, líu lưỡi nói: "Tốc độ tiến bộ này sắp đuổi kịp đến học kỳ sau rồi, có muốn nghỉ ngơi mấy ngày không?"
Yến Hàn lật xem văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu lên: "Không sai biệt lắm, tìm hai cơ giáp huấn luyện mang tới đây."
Giải Phồn theo bản năng hỏi: "Quân đội?"
Yến Hàn dừng mấy giây, trầm ngâm nói: "Từ trong trường quân đội lấy hai cái."
"Ngài muốn đích thân dạy Omega?" Bởi vì khiếp sợ, thanh âm Giải Phồn phóng cao mấy độ: "Ngài nỡ sao?"
"Không nỡ." Yến Hàn như là tự hỏi qua vấn đề này, trả lời đặc biệt thong dong bình tĩnh: "Cho nên quyết định cậu tới dạy em ấy, tôi đánh cậu."
"......" Giải Phồn thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết: "Đừng đừng đừng, gần đây tôi bận lắm thật sự không có tinh lực đến dạy học, đây đối với Cố tiên sinh là không tôn kính, hay là thôi đi."
Yến Hàn: "Vậy cậu còn hỏi."
Giải Phồn sửng sốt mấy giây mới đuổi kịp mạch não của bệ hạ, ngượng ngùng nói: "Thuộc hạ không phải là lo lắng ngài chọc Cố tiên sinh tức giận sao......"
Cái chuyện bệ hạ tự mình dạy học này thấy thế nào cũng rất nguy hiểm.
Đánh thì không nỡ đánh, vậy thì chỉ có thể làm cho có lệ, mà như thế thì sẽ có được thành quả sao? Mà nếu nỡ đánh thiệt, vốn dĩ Omega còn chưa nguôi giận, vạn nhất lỡ tay đánh mạnh một cái làm cho Omega càng tức giận hơn thì phải làm sao?
Tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ cần nghĩ tới đây, Giải Phồn liền cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng Yến Hàn tỏ vẻ cao thâm khó đoán liếc nhìn anh một cái, bình tĩnh nói: "Em ấy sẽ không tức giận."
"Ngài chắc chắn?"
"Ừ."
"Vậy ngài......" Giải Phồn quan sát sắc mặt của hắn, thật cẩn thận nói: "Vì cái gì càng tức giận?"
"......"
Yến Hàn không có trả lời, rũ mắt nhìn chằm chằm văn kiện, thần sắc nhàn nhạt.
Không khí bắt đầu khó hiểu cái kiểu gì ầy.
Ánh mắt Giải Phồn lưu chuyển, cũng bắt đầu yên lặng theo.
Dưới không khí yên lặng này, căn phòng càng thêm yên tĩnh, giống như chỉ cần có 1 chút âm thanh thôi cũng có thể vang dội khắp mọi nơi.
Giải Phồn quét mắt nhìn cửa sổ sát đất, bây giờ đã sắp chạng vạng, ánh dương ấm áp đã dần lui, mãi đến khi phía thang máy phát ra thanh âm chào mừng hoan nghênh về nhà , không khí yên lặng đến kỳ lạ này mới không một tiếng động nhẹ nhàng hơn, mọi thứ như trở lại bình thường.
Bệ hạ nói, nhìn thấy Omega phải chủ động né tránh.
Giải Phồn thật là quá thích yêu cầu này.
Hắn vội vàng xuống lầu, hướng Omega gật đầu chào hỏi một cái, rồi nhanh chóng đi ra biệt thự.
Cố Thâm bưng chén trà nhìn theo anh, luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Bình thường khi tới đây còn có thể nói cười một câu......
Cố Thâm suy tư hai giây, chậm rãi uống trà, từ bỏ miệt mài theo đuổi.
Yến Hàn mãi cho đến bữa tối mới xuống lầu, giữa mày mang theo mỏi mệt cùng vài phần khó chịu, vừa thấy liền biết tâm tình không tốt, đến cả nói chuyện cũng ít đi vài lời.
Cố Thâm thử thăm dò hỏi một lần, đối phương nói không có việc gì, y cũng liền không có tiếp tục truy vấn.
Yến Hàn yên lặng cắn răng, chờ cơm nước xong, đột nhiên lãnh đạm tuyên bố: "Đêm nay tôi phải đi về một chuyến."
"Ồ." Cố Thâm đùa nghịch vũ khí mới, đang thử tháo dỡ ra.
"Khả năng phải mất hai ba ngày." Yến Hàn thấy y không ngẩng đầu lên, nhẫn tâm thêm thời gian: "Nếu không thuận lợi, có khả năng phải mất một tuần."
Cố Thâm rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn: "Rất phiền toái sao?"
Yến Hàn: "Ừ."
Thấy hắn không có ý định giải thích, Cố Thâm cũng không biết sự tình có thực sự nghiêm trọng hay không, chỉ dặn dò nói: "Chú ý an toàn, đừng để ý thời gian, đừng có gấp."
Yến Hàn: "Ừ."
Cố Thâm: "Đi thôi."
Yến Hàn: "......"
Cố Thâm cúi đầu tiếp tục tháo dỡ vũ khí, ước chừng phải 5,6 phút sau mới phát hiện người đối diện còn chưa đi, nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Tuy rằng không có nói ra tiếng thúc giục, nhưng ánh mắt tràn ngập ý kỳ quái sao anh còn không đi .
Yến Hàn: "............"
Hắn đứng dậy rời đi, chờ ra đến cửa đón gió lạnh mới bắt đầu hối hận.
Chính mình tại sao lại muốn chọc tức Omega? Tạo thành cái cục diện này, đây không phải nói hắn mắt mù là xứng đáng sao?
Lui một vạn bước mà nói, cái lần đánh dấu tạm thời ở biên cảnh, đối phương chủ động bước ra một bước, hắn lời thề son sắt còn lại 99 bước sẽ do hắn đi tới, kết quả thì sao? Bây giờ lại đứng ở chỗ này giằng co với Omega?
Mi là đồ ngốc hả?!
Yến Hàn ngồi ở trên xe huyền phù phỉ nhổ chính mình, cuối cùng từ bỏ rời đi, xoay người lại lần nữa trở lại ký túc xá.
Nhưng là......
Cố Thâm khóa cửa.
Yến Hàn sờ sờ túi của mình, thực tốt, ngoại trừ cái quạt xếp còn lại không có gì nữa.
Hắn trước tiên là gửi tin nhắn cho Omega: "Bảo bối, mở cửa cho anh với."
Lại gửi cho Giải Phồn một tin: "Nhanh chóng đem chìa khó dự phòng của ký túc xá lại đây, ngay lập tức!"
Giải Phồn: "?"
Giải Phồn: "Ngài đã quên? Ngài không cho phép ký túc xá của Omega có chìa khóa dự phòng."
Yến Hàn: "......"
Giải Phồn còn tưởng rằng bệ hạ trong kỳ dịch cảm làm tăng cảm giác không yên tâm, nhiều lần bảo đảm: "Trừ ngài với Omega có ra, toàn bộ trường học tuyệt