Lớp thì vẫn phải lên, phỏng vấn của hội học sinh vẫn phải đến.
Nhưng mắt thường đều có thể nhìn ra sắc mặt và tinh thần của Đường Táp không được tốt lắm.
Đế Chiêu huấn luyện xong, vội vàng chạy đến văn phòng tổng hợp của hội học sinh, muốn đi nghe bài thuyết giảng nhập hội của Đường Táp, kết quả ở cửa nhìn thấy mặt của Đường Táp như thức ăn bị héo cực kỳ thiếu sức sống, bị dọa nhảy dựng, còn cho rằng cô bị bệnh rồi.
Loài yêu da dày thịt béo, còn con người rất dễ sinh bệnh.
Đây là nhận thức từ nhỏ đến lớn của Đế Chiêu.
Anh chạy lên phía trước, khom người xuống, dịu dàng thăm hỏi Đường Táp có chỗ nào không khỏe.
Trong lòng Đường Táp thầm châm chọc, thế nào, anh có thể trị còn có thể khó chịu thay tôi ư?
Nhưng ngoài mặt, Đường Táp vẫn dốc sức nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu học trưởng, đúng là có chỗ không khỏe, nhưng không phải bị bệnh.”
Đế Chiêu áy náy nói: “Là tôi sơ suất, hôm nay trò chuyện với Ngao Hiển, có nhắc đến cua, anh ấy nói ngoài thế giới cua là thực phẩm có tính hàn, ăn nhiều không tốt cho dạ dày……”
Đường Táp: “Thật sự không sao đâu ạ.” Tôi cái gì cũng có thể ăn, tôi khó chịu là bởi vì bữa trưa không có cơm ngon để ăn, ngài chớ nhọc lòng.
Đế Chiêu: “Thế nào rồi? Phỏng vấn và diễn thuyết còn có thể tiến hành không?
Đế Chiêu lại nghĩ đến một khả năng, đó là chu kỳ đặc biệt của con gái.
Tuy mẹ anh không có, nhưng động vật giống cái nuôi con bằng sữa mẹ đều có, ví dụ như Cửu Vĩ Hồ An Hinh, trên bàn Ngao Hiển anh bà con xa của anh có bày một quyển lịch bàn, mỗi tháng đều khoanh mấy ngày, giúp An Hinh nhớ chu kỳ đặc biệt, mỗi khi đến ngày khoanh dấu đỏ, Ngao Hiển đều tự giác nhảy phịch vào nước, vừa nghịch nước, vừa chân thành dùng bốn chữ châm ngôn dỗ An Hinh — — Uống nhiều nước nóng.
Đế Chiêu nghĩ con gái nhân loại da mặt mỏng, không có ám chỉ rõ, chỉ nói: “Tôi rót cho em một ly nước nóng.”
Nước nóng đúng là vũ khí chăm sóc cực kỳ tốt.
Đế Chiêu mượn một cái ly, rửa sạch trong ngoài một lượt, đợi nước sôi xong, đổ vào, lại sợ bỏng phải cô gái nhỏ, bèn đặt ở trong tay ủ lạnh một lúc mới bưng đi cho cô.
Không ngờ Đường Táp đã bắt đầu diễn thuyết rồi.
Đế Chiêu bưng ly nước ngồi ngốc ở ngoài văn phòng, lúc thành viên hội học sinh của học viện quân sự đi ngang qua, theo lệ kính lễ với anh, Đế Chiêu đều không tập trung.
Sinh viên học viện quân sự: “??”
Hội trưởng làm sao thế? Hồn đi đâu rồi?
Đế Chiêu đang suy nghĩ lung tung, anh nghĩ đến «Truy Tìm Hung Thủ Ba Ngàn Năm», nghĩ đến một trong những tình tiết kinh điển nhất, nam chính Rồng hôn nữ chính con người, tiếp theo đó, anh lại nhảy đến đoạn kết phim, nam chính Rồng và nữ chính con người nói tạm biệt, lúc đó, nữ chính con người đã là bà lão tóc bạc phơ rồi.
Sau đó nữa, anh nghĩ đến lời nói hôm qua của Đường Táp.
Không vừa ý Cửu Vĩ Hồ, không trúng ý Phụng Hoàng...... dĩ nhiên cũng không nhìn trúng Rồng nhỉ.
Dẫu sao người ta đến đây là để học mà, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, sau đó kế thừa sự nghiệp của ba, làm buôn bán giữa người và yêu, sau đó nữa sẽ kết hôn với một con người nào đó ở thế giới bên ngoài.
Qua mười năm nữa, con gái của Đường Táp cũng đến tuổi nhập học, đến đây làm diễn thuyết, nói: “Mẹ con là sinh viên nhân loại đầu tiên của Phi Đại, con là người thứ hai......”
Lúc Tiểu Bạch Long đang giúp Đường Táp có con cháu đầy đủ, Đường Táp đã hoàn thành bài diễn thuyết rồi.
Khi cô nói đến kế hoạch phát triển sau khi gia nhập bộ phận tin tức mạng, Vương Chính vô cùng tán thưởng, gật gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác.
“Hôm nay sắc mặt không tốt lắm, làm sao vậy?”
Đế Chiêu ngay lúc Vương Chính mở miệng nói, đã tỉnh hồn lại rồi.
Anh đẩy cửa, đi vào bên trong, ngồi ở phía sau bàn đánh giá, còn mỉm cười cổ vũ Đường Táp, tỏ ý cô cứ mạnh dạn nói, đừng để ý tới anh.
Lúc Đường Táp trả lời, còn không quên thầm mắng Tiểu Bạch Long lắm trò.
Điểm này, có thể nhìn ra trên người Tiểu Bạch Long vẫn còn di truyền gien của nhà Cửu Vĩ Hồ.
“Bữa trưa ăn không ngon.” Đường Táp thành thật trả lời.
Vương Chính nói: “Xảy ra chuyện gì rồi? Là gặp phải khó khăn trong học tập, hay là cãi nhau với bạn cùng phòng?”
Đường Táp ngẩng đầu lên, nhìn Vương Chính.
Phản ứng của Vương Chính xem ra rất bình thường, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Đường Táp nói: “...... Bạn cùng phòng đánh nhau với bạn học khác, nằm viện rồi ạ.”
Đế Chiêu kinh ngạc đứng dậy: “Đánh nhau?!”
Y Lan?
Không thể nào, khi đó vì muốn tìm bạn phòng phù hợp cho cô, còn đặc biệt làm một cuộc kiểm tra tính cách, Y Lan bất kể là từ chủng loại hay là bản tính đều không phải là loại tinh quái biết đánh nhau.
Đường Táp rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cũng là do em ạ...... Trước bạn học đó từng dọa em, em có nói chuyện này với Y Lan, có lẽ là vì nguyên nhân này......”
Đế Chiêu: “Không sao, nếu không nghiêm trọng mấy ngày nữa thì có thể xuất viện rồi, bảo sao trông em phờ phạc ủ rũ thế......”
Vương Chính cười tủm tỉm nói: “Sợ rồi phải không?”
Đường Táp hơi gật đầu, nói: “Trong lòng thế nào cũng không dễ chịu.”
Vương Chính nói: “Không sao đâu, ở Phi Đại đánh nhau là chuyện bình thường.”
Đế Chiêu nhíu mày: “Cậu đừng lửa cháy thêm dầu.”
Vương Chính vỗ Đế Chiêu một cái, cười bảo: “Viện quân sự chúng ta ngày ngày tuân mệnh đánh nhau, không rèn luyện không cho đi ngủ.......”
Đế Chiêu: “Có người hù dọa em không?”
Đường Táp liên tục xua tay: “...... Không việc gì đâu, chỉ có một mình Hồng Oanh, cũng chỉ hù dọa trêu chọc cho vui rồi thôi. Anh ta nói muốn ăn em, sau đó nghe các anh nói, Hồng Oanh chỉ là thực vật tinh quái tu thành, không có cách nào ăn em được......”
Đế Chiêu: “Hồng Oanh đúng không.” Anh móc ipad ra, anh muốn xem thử tên Hồng Oanh này, nguyên hình là gì, sao dám hung hăng càn quấy như vậy.
Vương Chính yếu ớt thở dài: “Ở đâu mà chả có sinh viên đáng ghét...... Không có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng có lúc không kiểm soát được cái miệng, mở miệng nói chuyện cũng nhanh hơn cái đầu.”
Anh thu tờ đơn của Đường Táp, nói: “Bộ phận tin tức mạng chúng ta là thay phiên nhau trực ban, mỗi tuần rút ra một ngày đến máy quản lý của hội học sinh trực ban, xóa bỏ những quảng cáo nhỏ, ngôn luận gì đó hòng bôi đen trường học, tập đoàn còn có hiệu trưởng, nội dung bát quái của thành viên hội học sinh cũng phải xóa bỏ...... Hôm nào em có thời gian?”
“Thứ ba.” Đường Táp nói, “Thứ ba em có thể trực ban ở đây.”
“Ừ, vậy thì chiều thứ ba nhé.” Vương Chính nói,