Đế Chiêu nổi giận rồi.
Rồng mà, vốn có tính cách nóng nảy, nhưng vì có ý thức kiềm chế nên trong ngày thường rất ôn hòa nhã nhặn, đối với ai đều mỉm cười đầy mặt, cộng thêm gia giáo tốt nên ít khi nổi giận.
Đến cả Ngao Hiển ở chung phòng với Đế Chiêu mấy năm, cũng chưa từng thấy anh nổi cáu bao giờ.
Kết quả sau khi nhận được tin nhắn của Phụng Hoàng, Đế Chiêu càng oán giận.
Cơn oán giận này, so với việc ném điện thoại vào hôm thứ tư lúc nhận được tin nhắn của con Hồ Ly khoe khoang đó thì không giống nhau.
Cơn oán giận này, lần này là thật rồi.
Đế Chiêu khoác áo ngoài, sầm mặt ra khỏi cửa.
Ngao Hiển đầy mặt nghi vấn, bám thành giường nhìn ra ngoài.
Hai mươi phút sau, Đế Chiêu quay lại.
Anh uống một ly nước lớn xong, cởi áo khoác xuống, cởi luôn áo sơ mi, nói: “Tối nay em không về.”
Ngao Hiển: “Chú đứng lại, chú đi đâu? Thất Thất gửi tin nhắn gì cho chú? Anh nói với chú này chú đừng đánh nhau với Thất Thất nhé, dù thế nào đi nữa, Thất Thất cũng là tình nhân cũ mà mẹ chú từng ái mộ, ba chú còn không dám trở mặt với cậu ấy đấy, nếu chú…….”
“Cái gì với cái gì ở đây?” Đế Chiêu nói, “Em với Thất Thất không có gì để đánh cả, em hẹn Vương Chính chiến một trận rồi, mới vừa nãy.”
Ngao Hiển ngớ người mất một lúc: “Ơ? Vậy còn Thất Thất đâu?”
“Liên quan gì đến Thất Thất.” Đế Chiêu rõ ràng còn chưa tỉnh táo lại.
Tiểu Bạch Long mang theo chút cảm kích, nói: “Thất Thất nói với em tên Vương Chính kia đi tìm Đường Táp rồi, muốn hẹn cô ấy ngày mai một mình đi đến hồ Chu Tước, điều khiến em tức là cái này. Khu Nam sơn là nơi như thế nào, anh không phải không biết, không từng học thấy nơi đó là nơi các yêu thú chưa khai hóa đến ở sao, lỡ như đụng phải, Vương Chính ấy có thể bảo vệ cô gái nhỏ đó chu toàn không? Chỉ có suy nghĩ muốn đưa cô gái nhỏ ra ngoài khoe khoang, em không đánh cậu ta tỉnh táo lại, chức hội trưởng hội học sinh này em chỉ để trưng thôi sao?”
Anh nói xong, chính khí tràn trề đi ra ngoài.
Ngao Hiển kinh ngạc ngớ người.
Nửa ngày sau, anh mới tự lẩm bẩm: “Không phải, em trai……. Chú cũng không hỏi xem Thất Thất tại sao lại ở trong phòng ngủ của bạn học Tiểu Đường?”
Tốt xấu gì Thất Thất có đặc trưng của nam giới phải không? Chú không sợ bạn học Tiểu Đường cưỡi gió về trời sao.
Ngao Hiển nghĩ ngợi xong sau đó nhảy xuống giường, lần theo hơi thở của Bạch Long để lại cũng mò tới.
Nơi Tiểu Bạch Long hẹn chiến là Hồ Minh Châu của trường học.
Đây là căn cứ huấn luyện trên nước của quân viện bọn họ, Bạch Long có thể đang nghĩ đến nghiền chết con Tranh, địa điểm hẹn chính là nơi Tranh không thể thi triển năng lực được.
Giữa hồ Minh Châu có một mô đất bồi nho nhỏ, Đế Chiêu sau khi ngồi ở bên bờ đợi được Tranh đến, thì nói: “Tôi cũng không muốn bắt nạt cậu, chúng ta cứ quyết một trận thắng thua trên đất bồi này đi.”
Vương Chính cười tít mắt nói: “Hội trưởng, không đến mức này chứ.”
Ánh mắt của Đế Chiêu rét lạnh, mặt hồ dưới chân tụ ra một tầng băng mỏng, hiện ra một đường băng uốn lượn chạy hướng về phía mô đất bồi.
Đế Chiêu giống như đang đi trên thảm đỏ, men theo đường băng này bước lên đất bồi trước, đứng ở một bên đợi Vương Chính.
Vương Chính hết cách, đành phải giẫm lên đường băng Đế Chiêu trải ra nhảy lên đất bồi.
Khoảnh khắc chân anh ta mới chạm lên đất bồi, Đế Chiêu híp mắt lại, đường băng vỡ tung.
Vương Chính vẫn treo nụ cười như cũ, nói: “Tôi chỉ muốn kết bạn với bạn học mới thôi, thế nào? Vì bạn học mới là do gia tộc Hồ Ly tiến cử vào, thì chúng tôi không thể kết bạn với cô ấy sao?”
Đế Chiêu nó : “Đây không phải là vấn đề.”
Vương Chính nói: “Vậy tại sao tôi không thể hẹn bạn học mới? Đế Chiêu, gia tộc lớn thế lực lớn cho nên ngay cả một bạn học nhân loại, cũng nhất định là của các người, chúng tôi đây không nhà không thế thì phải ngoan ngoãn bị phía các người đến hóa duyên?”
Cũng may Đế Chiêu có tư duy rõ ràng: “Chớ thay xà đổi cột. Tôi chỉ không hài lòng việc cậu hẹn cô ấy ở chốn riêng tư, còn muốn dẫn cô ấy đến nơi nguy hiểm như vậy?”
Vương Chính nói: “Cô gái người ta thích phong cảnh của hồ Chu Tước, mấy tấm ảnh cô ấy xem phải, có tấm nào không phải là cảnh sắc của khu Nam Sơn? Nguy hiểm? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có ai dám trắng trợn công kích người? Hơn nữa trên người Đường Táp sớm đã gắn mác của Bạch Trạch và Cửu Vĩ Hồ rồi, khu Nam Sơn toàn là những yêu thú không gia tộc để dựa vào, ai dám đi đắc tội bọn họ?”
Đế Chiêu: “Tôi nói rồi, nơi đó rất nguy hiểm. Cho dù cậu có tìm được lý do chứng minh nó không nguy hiểm đi nữa, có yêu thú chưa khai hóa cũng là sự thật không thể tranh cãi. Cậu cảm thấy những tên đó chưa từng đọc sách, đám yêu thú ngay cả chút tính người cũng không có đó lúc công kích cô ấy sẽ còn suy xét đến việc có đắc tội với cô ấy hay không sao?”
“Ngoài ra……” Đế Chiêu căm phẫn nói, “Thất Thất nói rồi, cậu để trần cơ thể đi hẹn cô ấy, còn là nửa đêm nửa hôm, Vương Chính, có thích hợp không?”
Tiểu Hắc Long ngồi xổm ở bên mép bờ, vỗ tay hô lớn: “Hai cậu có đánh hay không? Nếu chỉ nói chuyện thôi thì chúng ta tìm nơi nào đó để nói, đừng ở bên ngoài……”
Ngao Hiển còn chưa nói hết câu, thì nghe thấy Đế Chiêu nói: “Đánh!”
Người hẹn chiến là anh, anh cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, dù sao cũng phải đánh.
Vương Chính thở dài một hơi: “Được rồi, cậu đưa ra yêu cầu đi.”
Đế Chiêu nói: “Nếu tôi thắng, chuyến đi hồ Chu Tước ngày mai, cậu thích đi với ai thì đi, nhưng còn Đường Táp, cậu không được hẹn nữa. Cách cô ấy xa một chút, và đảm bảo khoảng cách an toàn với cô ấy, cậu đừng cho rằng tôi không nhìn thấy cảnh ở tiết hình sự tuần trước, tay của cậu đặt ở đâu.”
Vương Chính: “Vậy nếu tôi thắng, hồ Chu Tước ngày mai, cậu rút lui, đúng không?”
Đế Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Cậu cứ việc nằm mơ đi!”
Tôi thua? Trong từ điển của tôi không có chữ này!
Ánh mắt của Vương Chính cũng biến đổi, anh ta rút thắt lưng da ra: “Nguyên hình?”
Chúng ta dùng nguyên hình để chiến?
Đế Chiêu: “Vừa hợp ý tôi!”
Cùm cụp một tiếng, Đế Chiêu tháo lỏng nút thắt lưng da, phóng khoáng rút thắt lưng ra.
Giây tiếp theo, một con Tiểu Bạch Long dài mười mét và một con Tranh thành niên cao hơn ba mét bắt đầu giao đấu.
Ngao Hiểm ngồi xổm ở bên bờ, thuận tiện rửa tay một cái.
Anh vừa rửa tay vừa mắng: “Nguyên hình của chú mới là Rồng trưởng thành ba mươi năm thôi, không chiếm được ưu thế đâu em trai……”
Nguyên hình của Rồng thành niên phải dài từ hai mươi mét trở lên, mà Tiểu Bạch Long lúc này chỉ mới mười mét mà thôi, Tranh người ta, mèo thuộc loài động vật, đấu với rắn nhỏ chẳng khác nào đang chơi đùa.
Còn không bằng dùng hình người ra chiêu, chậc.
Ngao Hiển mắng xong này, lại nói tiếp: “Đều đã ghen đến mức này rồi, còn cha già gì nữa…… Cha già cái đầu ấy!”
Rửa tay xong, Ngao Hiển chụp một bức ảnh, gửi một đống tiền một đồng bằng MMS cho An Hinh, thuận tiện mắng chửi vài câu: “Lúc nào mới có thể nâng cấp weixin kỹ thuật cao đây? Ngoài thế giới người ta đã có thể quay phim đăng vòng bạn bè rồi, cái này nếu đăng được vòng bạn bè, tuyệt biết mấy!”
Tinh mơ ba giờ sáng.
Ngao Hiển xách Tiểu Bạch Long về phòng ngủ bù.
Tiểu Bạch Long đánh thắng Tranh rồi, hai lòng thỏa ý, ngủ rất là say.
Ngao Hiển thì lắc đầu nói: “Đứa trẻ ngốc, người ta là không muốn đắc tội chú đấy, bằng không nếu hai người tiếp tục đánh, vảy không rơi được mấy mảnh, sao có thể coi là thắng chứ?”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Phụng Hoàng vừa cắn hạt trúc vừa nhàn nhã tưới nước bón phân cho Y Lan. Sau khi Đường Táp thức dậy, qua loa chiên hai cái trứng, kẹp với bánh mì ăn.
Ăn rồi thu dọn hành lý xong, Đường Táp xuống lầu, nhìn thấy Đế Chiêu một mình đứng trước xe, bên chân mày và trên sóng mũi dán hai miếng băng keo cá nhân.
“Chào buổi sáng.” Đế Chiêu nói, “Chúng ta thay đổi kế hoạch,