Trên đường về trường, điện thoại của An Luật cuối cùng cũng gọi vào được.
Đế Chiêu quả nhiên là tên gia hỏa tuân thủ quy tắc, đã lái xe thì không nghe điện thoại, đã nghe điện thoại thì không lái xe.
Anh tắp xe vào bên lề đường xong rồi mới nghe máy: “Có chuyện gì? Tôi đang lái xe, sắp về tới rồi. Có mang chút đồ ăn về cho cậu đây, coi như bồi thường việc bỏ rơi cậu, thế nào?”
Chuyện bỏ rơi An Luật này, thật sự không thể trách Đế Chiêu, anh không biết chuyện Phụng Hoàng nói với An Luật hôm nay sẽ ra ngoài chơi, mà Phụng Hoàng lại là tên đầu sỏ nói quên là quên, là do Phụng Hoàng nhắc cho nên Đế Chiêu chủ động nhận sai, mua một chút quà vặt vỗ về An Luật.
“Chuyện bỏ rơi tôi đợi sau hãy nói. Biết gì chưa? Trường học xảy ra chuyện rồi.” An Luật thở hổn hển, hình như là đang xuống lầu, “Tôi nghe bọn họ nói, phía bên học viện chính pháp phát hiện ra xác người.......”
Sắc mặt Đế Chiêu tức thì thay đổi ngay, nghiêng người qua một bên, thấp giọng hỏi: “Cậu xác định không phải là tin vịt? Thấy trên diễn đàn sao? Cụ thể là ở đâu?”
“Tôi xác định, chị tôi đã đến hiện trường rồi, chính là ở bên đường Trả Ơn, vừa rồi đội tuần tra bên quân viện bọn anh đã vây đường Trả Ơn lại rồi. Đế Chiêu, anh xác định Đường Táp đang ở cùng với các anh? Cô ấy lành lặn cả chứ? Có thiếu tay thiếu chân gì không?”
“Ừm, lành lặn cả, còn sống.” Đế Chiêu đáp.
An Luật thở phào một hơi, nói: “Vậy thì không phải là cô ấy...... Tôi đi xem tình hình thế nào, nghe nói là một cánh tay, rất trẻ tuổi.”
Đế Chiêu cúp điện thoại, phóng ga lái nhanh về phía trường học.
Nói là phóng ga, thực ra tốc độ cũng không nhanh lắm, bởi vì bên đường có treo tắm biển ‘Gần trường học, giới hạn tốc độ 50’, cho nên Đế Chiêu lái xe mức năm mươi này.
Đường Táp hỏi: “Trường học có chuyện gì sao?”
Đế Chiêu lắc đầu: “Không sao, tôi đưa em về ký túc xá.”
Anh sợ nói với Đường Táp trong trường học xuất hiện mảnh thịt xác người sẽ hù cô sợ.
Lại không ngờ là, Phụng Hoàng nằm ở phía sau đang lướt diễn đàn bỗng đọc lên: “Tin cấp báo, đề mục khá dài, người nhát gan người yếu ớt cấm vào, bên đường Trả Ơn phát hiện một cánh tay của con người......”
Phụng Hoàng ngồi dậy, thò tay sờ Đường Táp: “Táp Táp?”
Đường Táp: “Hả?”
Phụng Hoàng: “Táp Táp ở đây, vẫn còn độ ấm, ừm....... Không phải Táp Táp, lại là một tin vịt, xem tôi trả lời đám lừa bịp các ngươi thế nào.”
Hai tay Phụng Hoàng đánh chữ, vừa đánh vừa đọc ra: “Cái rắm, dấu chấm than (!). Táp Táp đang ở bên cạnh tôi đây này, linh kiện gì cũng không thiếu, các ngươi lại phát tán tin vịt, nhiễu loạn trật tự trường học, mưu đồ dọa Táp Táp!”
Đường Táp dựa đến gần hỏi: “Cậu đang viết cái gì?”
Phụng Hoàng nói: “Bọn họ thường xuyên bắn tiếng đe dọa ở trên diễn đàn, nói gì mà nửa đêm trong vườn trường của Phi Đại, có nữ quỷ đi dạo, con gái bị ăn...... Toàn là lừa bịp cả.”
Phụng Hoàng reload lại diễn đàn, lại xuất hiện mấy dòng hồi đáp mới.
“Là người thật đấy, xem hình ảnh.”
“Là Phụng Hoàng sao? Xem ra bạn học mới đang ở cùng Phụng Hoàng, cánh tay đó có lẽ không phải của cô ấy rồi.”
“Nhất định không phải của cô ấy đâu, tôi đang ở ngay tại hiện trường, cánh tay này không còn tươi mới nữa, chết được hai ba tuần rồi, đã được ngâm qua foramalin (1), mùi vị rất hăng mũi, được gói trong túi chân không.”
Phụng Hoàng sau khi đọc tin hồi đáp đó ra, ngẩng đầu hỏi hội trưởng hội học sinh: “Đế Chiêu, là thật sao?”
Sắc mặt của Đế Chiêu không được tốt lắm, anh quan sát Đường Táp thông qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt của cô u ám, cho rằng cô bị dọa sợ rồi, nên trấn an cô trước: “Không sao đâu, tôi đưa em về phòng nghỉ trước, để Thất Thất ở cùng em, đừng sợ.”
Đường Táp lắc lắc đầu: “Không sợ đâu ạ, ba mẹ anh cũng ở đây, em muốn đến hiện trường xem thử, thầy Mèo Đen từng nói, chỉ cần việc đã làm qua thì sẽ để lại dấu vết phạm tội, không xem hiện trường vĩnh viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không có cách tránh khỏi nguy hiểm về sau.”
Lời cô nói rất có lý, hơn nữa Đế Chiêu nghĩ, ba mẹ anh ở ngay phía sau bọn họ, quả thực không xuất hiện vấn đề gì nguy hiểm đến an toàn cả.
Lúc đến trường học, Đế Chiêu vội vàng chạy đi, vừa đến cửa học viện chính pháp thì biết ngay vị trí cụ thể của hiện trường xảy ra vụ việc.
Ba vòng trong ba vòng ngoài đầy các học sinh vây xem náo nhiệt, nào là chụp ảnh nào là đăng diễn đàn, ồn ào ầm ĩ giống đang xem chém đầu ở cửa chợ rau. Các sinh viên quân viện đang bảo vệ trật tự, thấy Đế Chiêu tới thì chào một quân lễ.
“Hội trưởng, là Trọng Minh.”
Đế Chiêu ngẩn người: “Trọng Minh?”
Phụng Hoàng gạt đám đông ra, hùng dũng oai phong dẫn Đường Táp chui qua dây cảnh giới.
Đường Táp nghe thấy các yêu quái xung quanh đều đang bàn luận.
“Không phải cô ấy.......”
“Tôi đã nói rồi không phải cô ấy, chất thịt của cánh tay đó rõ ràng trẻ tuổi hơn.......”
“Cái đó đã ngâm qua formalin rồi, ngửi mùi cậu ngửi không ra sao?”
“Cho nên người mua xác là ai?”
An Hinh Ngao Hiển cũng ở đây, Ngao Hiển cản Đế Chiêu lại, nhỏ giọng nói lại tình hình cụ thể với anh.
Đường Táp ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú cánh tay con người trong túi.
“Đây là túi đựng chân không.” Đường Táp chỉ cái túi đã bị mở ra nói, “Túi đựng chân không có thể che lấp mùi của thịt người.”
Phụng Hoàng nói: “Chẳng lẽ trong trường chúng ta có sinh viên lén lút mua xác người ở bệnh viện bên ngoài cho đỡ thèm?”
Đường Táp nói: “Pháp luật các cậu có quy định không?”
Phụng Hoàng gật đầu: “Đương nhiên có chứ, kiểm soát rất nghiêm ngặt, bởi vì những thứ thịt người này, chỉ cần chạm vào thì sẽ nghiện ngay.”
“Chất gây nghiện.” Đường Táp gật đầu nói, “Cũng chính là nói, độ mạnh yếu khi tấn công, giống với chất gây nghiện tấn công ngoài thế giới chúng tôi vậy, một khi phát hiện buôn lậu buôn bán chất kích thích, thì sẽ trừng phạt nặng.”
“Không sai.” Phụng Hoàng đáp như vậy, “Nhưng Phi Đại....... Không thể nào chứ, nếu ngay cả nơi có tính người hóa mạnh nhất như Phi Đại cũng có tình huống lén lút ăn người, vậy những cơ quan còn lại, nào còn được sống sót nữa? Nhất định sẽ sớm bị ăn thôi.”
“Cũng chính là nói, tính chất của chuyện thịt người xuất hiện ở trong khuôn viên trường học, càng nghiêm trọng hơn.” Đường Táp đã hiểu được tình huống đại khái rồi.
“Xảy ra chuyện gì?” Mẹ của Đế Chiêu cũng đến rồi.
Các sinh viên vội vàng nhường ra một đường, các sinh viên quân viện hai bên đồng loạt kính lễ chào.
Mẹ Đế Chiêu gật đầu đáp lễ, nói: “Cực khổ rồi.”
Bà đi lên phía trước, ngẩn người một lúc lâu, quay đầu hỏi Ngao Hiển: “A Hiển, nói ta nghe làm sao phát hiện được.”
Ngao Hiển sau khi kính lễ xong, đẩy hai bạn học lên: “Là hai vị này phát hiện trước ạ.”
Hai người này là một đôi tình nhân, là hai con tiểu yêu bình thường của học viện chính pháp, nhìn thấy quân hàm trên vai mẹ Đế Chiêu, thì lắp bắp khai ra những gì đã thấy.
“Trước kia chúng tôi luôn ở bên đường Chăm Chỉ cùng ăn cơm, trò chuyện......” Tiểu yêu nói, “Đường Chăm Chỉ khởi công, hai chúng tôi bèn đến bên đường Trả Ơn này, sáng nay sau khi đến, hai chúng tôi chọn nơi có cây cao cỏ rạp nằm nghỉ ngơi...... Khoảng mười một giờ gì đó, đầu tiên là ngầm ngửi được một mùi vị, cô ấy nói mùi rất hăng mũi, hai chúng tôi bèn đứng dậy đổi chỗ khác, không ngờ đụng ngay.......”
Một con yêu khác nói: “Tôi nhìn thấy cánh tay trước, khi đó kêu ra tiếng, khi đó bạn trai tôi không nhìn thấy Trọng Minh cầm cái gì, chỉ trực tiếp gọi tên cậu ấy ra, nói, Trọng Minh, cùng đến đây chơi chứ? Anh không ngửi được mùi gì sao? Vô cùng khó ngửi, có phải là nhà vệ sinh bị rò rỉ không......”
Bạn trai vội vàng gật đầu: “Tôi nói xong, phản ứng của Trọng Minh cực kỳ lớn, tôi mới nhìn thấy cậu ấy đang ôm cánh tay nhét trong lòng...... Vốn là túi đựng chân không, có lẽ là cậu ấy không cẩn thận làm vỡ, mùi mới tràn ra.”
Bạn gái hồn bay phách lạc nói: “Lúc đó tôi thấy quai hàm của Trọng Minh bạnh ra, cậu ấy nhất định là muốn một miệng diệt gọn bọn tôi, nhưng còn chưa kịp ra tay thì lại có bạn học khác nhìn thấy cậu ấy.”
Bạn gái chỉ đám người khác ở bên cạnh, nói: “Bọn họ cũng nhìn thấy, Trọng Minh vỗ cánh liền bay.”
Đám sinh viên viện chính pháp vội vàng gật đầu làm chứng bản thân đã nhìn thấy Trọng Minh.
“Đúng vậy, bọn tôi đến chỗ này làm một bài tập nghiên cứu nhóm, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Trọng Minh biến ra nguyên hình bay về phía Nam rồi, sau đó thì thấy cánh tay trên đất mới biết xảy ra chuyện gì.”
Mẹ Đế Chiêu quay đầu hỏi Ngao Hiển: “Trọng Minh đâu?”
Ngao Hiển nói: “Con để đội tuần tra truy đuổi về phía Nam rồi.”
An Dao khoanh tay đứng đó, nói: “Xem ra lại phải mở họp