Thứ hai sau bữa tối, Phụng Hoàng bay tới, nói muốn ngủ cùng với Đường Táp.
Đường Táp: “Cậu nên có chút tự giác đi được không?”
Phụng Hoàng Thất Thất: “Cho nên tôi tự giác bay tới đây còn gì, còn không cần cô mở miệng nữa, bởi vì biết Táp Táp sẽ xấu hổ khi mở miệng mời tôi.”
Y Lan nhanh chóng viết chữ, nhanh như đang đánh máy vậy, tộc độ này toàn là vì gần đây hay thảo luận những bài đăng bát quái trên diễn đàn với Đường Táp, rõ ràng là vì có quá nhiều lời muốn nói nên mới luyện ra.
“Buổi tối có kiểm tra phòng!”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Không có kiểm tra đâu, tôi với An Luật đã nghe ngóng cả rồi, vì nguyên nhân Trọng Minh Điểu, tối nay quân viện tự kiểm tra phòng, toàn viện giới nghiêm.”
Đường Táp: “An Luật? Cho nên cậu ấy…….”
Đúng như dự đoán, hồ ly An Luật rụng lông cũng tới rồi.
Cậu ôm theo máy chơi game: “Trò chơi mới cậu Bảy tôi cho! Táp Táp, tới chiến!”
Đường Táp hung dữ liếc xéo một cái, đóng cửa lại nhốt cậu ở ngoài.
Không lâu sau, một cái đầu tròn vo của Cửu Vĩ Hồ nằm bò ở ngoài cửa sổ, nói: “Táp Táp, cô nghĩ kỹ rồi chứ, đây là lầu ba đấy, nếu tôi ngã xuống dưới, cả đời này của cô đều phải bồi thường cho An gia, kết hôn với tôi, chăm sóc tôi vừa có địa vị cao vừa bị liệt nửa người đấy.”
Đường Táp mở cửa sổ ra, thả cho cậu đi vào, bình luận một câu: “Bốn cái chân này của cậu liệt hay không liệt đều như nhau.”
Hồ ly An Luật đi bước mèo, chín cái đuôi theo nhịp bước của chân mà uốn éo, híp mắt đắc ý nói: “Chỉ cần cái chân thứ năm của tôi sử dụng tốt, thì khỏi lo không có người chăm sóc bốn cái chân bại liệt này của tôi.”
Đường Táp đã không muốn nói tiếp nữa.
Phụng Hoàng Thất Thất nói hộ tiếng lòng của cô: “Hừ, không biết xấu hổ, chân của tôi cho cậu bẻ gãy!”
An Luật nằm bò lên chiếc giường của tiểu đáng yêu Y Lan, cái đuôi cuộn tay cầm lên chơi game, Thất Thất tốt hơn cậu một chút, không dám lõa lồ cơ thể như vậy, mà là lấy khăn choàng của Đường Táp ra, sau khi quấn lên rồi mới dám hiện nguyên hình.
Quả nhiên, Đế Chiêu không hề nói sai, khăn choàng của Đường Táp nay đã có công dụng mới — — cho Thất Thất che chim.
Một con cáo và một con gà nằm sát bên nhau, cáo thì chơi game, gà nằm ở bên cạnh xem, thỉnh thoảng còn mổ lông giúp cáo.
Lông hồ ly bay tứ tung đầy phòng.
Đường Táp tắm xong đi ra, trong phòng nào là gió bắc thổi, nào là hoa tuyết bay, đã có thể trình bày hát bài Bạch Lông Nữ được rồi.
“Cậu tới mừa rụng lông rồi phải không?” Đường Táp hỏi.
An Luật rì rì ừ một tiếng, nói: “Có lẽ là do tôi nghỉ ngơi không đúng quy luật, thường xuyên thức đêm……”
“Tối nay tôi muốn ngủ sớm, ngày mai có tiết.”
“Được thôi.” Hồ ly và Phụng Hoàng nói, “Chúng tôi đến đây chính là để ngủ cùng cô mà.”
Đường Táp vỗ một lớp kem dưỡng lên mặt, nói: “…… Tôi lại không phải là nữ hoàng, lúc ngủ không cần các cậu canh chừng.”
An Luật nhìn đống chai lọ trên bàn của cô bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ, nói: “Tôi là cảm thấy cô nhất định bị kinh sợ rồi……. Hơn nữa chuyện này khó nói lắm, trong trường học xuất hiện chi bị gãy của con người, loại kích thích này có lẽ sẽ khiến sinh viên nào đó vốn không chú ý đến cô bỗng giải khóa bản tính…… sau khi tôi với Thất Thất bàn bạc xong, cảm thấy nhất định phải đến đây cùng cô. Táp Táp…… thứ cô dùng là gì thế?”
Đường Táp đành phải nói: “Đi rửa mặt, sau đó mặc cậu sử dụng.”
An Luật lập tức nhảy xuống giường, ngặm theo quần áo đi vào phòng tắm, mười phút sau, một tên nhóc hình người đẹp trai phong độ cầm các loại sản phẩm dưỡng da của Đường Táp lên, hưng phấn đến mức run rẩy cả hai tay.
“Trước giờ tôi chưa từng dùng nhãn hàng của thế giới bên ngoài…… Nhà tôi chỉ có chị cả của tôi dùng, còn chúng tôi dùng đều là nhãn hàng tài trợ của chị ấy cho chị ấy dùng thử, toàn là của trong này……”
Đường Táp: “Vậy cậu cẩn thận bị dị ứng, dùng thử trước một ít, đồ của bên ngoài thành phần hóa học khá nhiều……”
“Không đâu!” An Luật hận không thể bôi hết lên toàn thân.
Đường Táp ngẩng đầu hỏi Phụng Hoàng: “Cậu không đến thử một chút?”
Phụng Hoàng: “Phụng tôi thô, không cần dùng.”
Đường Táp: “……” Nói thật thì, lúc không dùng chữ nghĩa để biểu đạt, ba chữ này rất dễ dẫn đến hiểu lầm, vừa nghe còn cho rằng Phụng Hoàng đang tự mắng mình.
An Luật bôi xong, sau một lúc làm đẹp thơm ngào ngạt, trả sản phẩm chăm sóc da về chỗ cũ, cũng không nỡ hồi phục lại nguyên hình, trong lúc chơi trò chơi, còn nhiều lần tỏ ý: “Ây nha, Táp Táp, tôi cảm thấy chân của tôi trơn truột tới mức không thể vắt chân lên được này, ây nha, con muỗi rơi lên chân tôi cũng bị trơn trượt xuống này……”
Đường Táp mắng: “Tôi thấy thương hiệu mỹ phẩm này có lẽ nên tìm cậu đến làm quảng cáo.”
Bởi vì được bôi lên sản phẩm chăm sóc da nổi tiếng của thế giới bên ngoài mà mình tha thiết ước mơ bấy lâu nay, An Luật cũng không nỡ thức khuya nữa, nói muốn nhân lúc công hiệu vẫn còn, nắm bắt thời gian đi ngủ dưỡng da, để nghỉ ngơi và chất dinh dưỡng thấm vào trong tận tế bào.
Phụng Hoàng: “……Vậy, Táp Táp, hai chúng ta chơi?”
Đường Táp kéo bịt mắt xuống, bọc kín người nằm thẳng lên giường giống như người chết, mở miệng nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, để những thức ăn ban ngày ăn yên tĩnh dự trữ năng lượng.”
Phụng Hoàng Thất Thất: “?” Bị An Luật truyền nhiễm rồi hay sao? Táp Táp cũng nói một câu y hệt như vậy!
Sau khi Đường Táp và An Luật ngủ rồi, Phụng Hoàng cảm thấy vô vị, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ mãi ngủ mãi, Phụng Hoàng cũng phục hồi lại hình người, xoay người một cái, trần truồng ôm chặt An Luật.
Hai vị đại ca giống như ôm nhau mà ngủ, ngay cả nói mớ cũng là một hỏi một đáp.
Đường Táp sau khi bị tiếng nói mớ của hai người họ làm ồn thức giấc, trên tai nhét thêm một bộ tai nghe vào.
Nửa đêm, điện thoại của Đường Táp sáng lên: “Bạn có một tin nhắn mới.”
Đường Táp không nhúc nhích, chất lượng tai nghe không tệ.
Thiên Hiểu Sinh lầu trên gửi: “Trường Hữu hình như muốn bỏ chạy, vừa rồi hắn lén lút trốn khỏi phòng ngủ rồi.” đoạn tin này xong, do dự nói: “Có cần gọi điện thoại không nhỉ?”
Muộn như vậy rồi…… Lỡ như nữ thần có tính nổi nóng khi thức dậy thì sao? Hay là thôi đi.
Đêm nay gió lớn, các anh chị em kết bái của các cây đa tinh không cách nào truyền chuẩn tiếng được. Cây đa tinh nghe kỹ một lúc, không nghe được tin tức hữu dụng gì nữa.
“Xem ra hiệu suất xử án của khu Huyền Vũ khá nhanh, có lẽ đang truy đuổi điều tra đến Trường Hữu rồi.” Cây đa tinh suy luận, “Nhưng mà, cũng có thể là do Trường Hữu sợ bóng sợ gió, nên chọn bỏ chạy sớm một bước?”
Không sao cả, bản thân đã làm tốt chuyện bản thân có thể làm rồi, cũng đã thông báo với nữ thần rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi.
Trường Hữu thấp thỏm bất an, không cách nào ngủ được.
Sau khi xảy ra vụ án của Trọng Minh Điểu, cảnh sát khu Huyền Vũ tiếp nhận vụ án này, nó vốn không hề hoảng sợ lo lắng, vì cảnh sát khu Huyền Vũ là do tập đoàn tài chính Bắc Sơn bỏ tiền nuôi dưỡng, tập đoàn tài chính Bắc Sơn lại có hợp đồng quan hệ lợi ích với tập đoàn tài chính Nam Sơn, cho nên, theo kế hoạch của bọn họ, cảnh sát khu Huyền Vũ sẽ không tra xét tới cùng, mà trực tiếp để phạm nhân chạy tội, không có đồng bọn, không cách nào truy xét đến nhà kho mà chỉ kết án qua quít.
Song nó tuyệt đối không ngờ tới, những tập đoàn tài chính khác cưỡng ép cảnh sát khu Huyền Vũ, mà tập đoàn tài chính Nam Sơn lần này lại dao động rồi.
“Không hay lắm, sắp đến ngày công khai tài vụ của sáu tập đoàn tài chính rồi, tập đoàn tài chính Đồ Sơn lấy tài vụ ra hợp tác đàn áp, tập đoàn tài chính Bắc Sơn không chống được áp lực, nhường một bước rồi, theo tin tức tôi vừa nhận được, những người của khu Huyền Vũ định sáng mai ký lệnh điều tra, đến khám xét phòng cậu, đoán chừng là sẽ bắt cậu, tự cậu thu xếp ổn thỏa đi……”
Trường Hữu sau khi nhận được tin nhắn của kẻ chỉ điểm gửi đến, thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Bị cảnh sát khám xét không có nghiêm trọng như vậy, điều nó sợ, chính là sau khi tổ chức nghe được tin tức, nhất định sẽ hạ lệnh diệt khẩu nố.
Dẫu sao nó cũng nắm trong tay ít nhất bốn tuyến giao dịch ở Phi Đại, bảo quản chìa khóa nhà kho, nếu nó bị cảnh sát bắt đi, như vậy, trước khi nó bước vào phòng thẩm vấn nhả ra những thông tin này, nhất định sẽ bị sát thủ do tổ chức sắp xếp tới diệt khẩu.
Có lẽ, sáng mai trong đám cảnh sát đến bắt nó, sẽ có thành viên ám sát của tổ chức, lúc thực thi, nó có thể bị chết ‘đột ngột’.
Trường Hữu sốt ruột suy nghĩ tìm cách.
“Có thứ gì đó phá vỡ cục diện này không…….” Nó