Đế Chiêu có kỳ nghỉ phép vô thời hạn, trước mắt đã nghỉ dưỡng hơn một tuần rồi, nhưng vết thương ở sau lưng vẫn chưa khép lại mà An Dao lại sống chết không để anh hóa Rồng dưỡng vuốt.
Nhưng nếu vuốt không dưỡng còn muốn nghiêm trọng hơn vết thương sau lưng, sau khi An Dao đi rồi, Đế Chiêu nghĩ ra một cách đó là chỉ biến mỗi cái vuốt Rồng thôi.
Tối đó Đường Táp tan học trở về, nhìn thấy Tiểu Bạch Long nằm ở đầu giường đang ăn như hổ đói, cái tay người cầm đũa, tay còn lại thì đã hóa thành vuốt Rồng, vết thương trên đó đã kết vảy.
“Xin lỗi......” Đế Chiêu là con Bạch Long sĩ diện, có thể không giữ hình tượng ăn ngấu nghiến nhất định là có nguyên nhân, anh giải thích: “Hôm nay tôi thử xem, hình như có thể biến hình rồi, nhưng sợ vết thương sau lưng trong lúc biến hình bị hở ra, cho nên chỉ có thể biến hình từng bộ phận...... Kiểu này rất tiêu hao thể lực, cho nên......”
Cho nên anh đói.
Đường Táp nghĩ ngợi, đi tới phòng bếp kiểm tra thức ăn: “Hiệu trưởng nói, hình như vừa mới đưa tới một đống tảng thịt bò, tối nay làm bò bít tết cho anh ăn?”
Đế Chiêu cười cong đôi mắt, vui vẻ nói: “Được thôi!”
Đường Táp lấy một cái túi lớn, tới nhà kho nhỏ của Bạch Trạch lấy thức ăn.
Từ khi Đường Táp chuyển tới phòng nghỉ hiệu trưởng ở khu trường chính, Bạch Trạch lập tức giao chìa khóa nhà kho nhỏ ra, mỗi tuần đều có thức ăn mới đưa tới. Nhà kho đối diện ở cửa văn phòng hiệu trưởng, lúc Đường Táp mở cửa ra, bỗng nghe thấy sau văn phòng hiệu trưởng truyền ra tiếng cười vui vẻ.
Đường Táp chuyển bước chân, tới gõ vang cửa văn phòng hiệu trưởng.
Tiếng cười bên trong nghe được, qua một lúc chỉ nghe thấy Bạch Trạch khẽ ho một tiếng: “Vào đi.”
Đường Táp đẩy cửa ra, xách theo bao tải lớn, lạnh mặt đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén như chim ưng chầm chậm quét xung quanh phòng.
Bạch Trạch ngồi thẳng người sau bàn làm việc, tay ở trên bàn nắm chặt lại, trên trán còn có mồ hôi lạnh chưa lau.
“Tiểu Táp, tới lấy thức ăn sao?”
Đường Táp: “Một phút trước đúng là vậy, nhưng giờ.......”
Cô giũ bao tải ra: “Tôi tới bắt ba ba.”
Mồ hôi của Bạch Trạch từng giọt từng giọt lăn xuống, toàn thân cứng nhắc.
Đường Táp từ từ đi loanh quanh trong văn phòng Bạch Trạch, lật giá sách, giở thảm lót sàn.
Bạch Trạch luôn giữ nụ cười, không hề nhúc nhích.
Đường Táp: “Ừm, xem ra là ảo giác rồi.”
Bạch Trạch: “Đúng vậy, có thể là do quá muốn uống canh rùa rồi....... Tuần sau để tôi người đưa vào một ít hải sản.”
Đường Táp làm ra vẻ như muốn đi, Bạch Trạch lặng lẽ thở phào một hơi. Cánh cửa vốn đã khép hẳn bỗng bị mở ra, Đường Táp: “Ra đây!”
Bạch Trạch: “...... Tôi sao?”
Đường Táp: “Tên rùa ông đắp trên đùi kìa!”
Huyền Vũ không còn chỗ để trốn, đàng phải nhấc mai bò ra: “Tha mạng!”
Đường Táp: “Đừng có mà giống như phạm nhân vậy, kêu tha mạng cái gì, bình thường một chút. Danh sách của tôi đâu?”
Huyền Vũ thở hổn hển, chậm chạp nói: “Chuyện này...... Ngày thu bầu trời quang đãng, khí hậu mát mẻ, nói chuyện nước nôi này làm gì......”
“Im miệng, danh sách của tôi đâu?”
Huyền Vũ: “Không tìm thấy, tôi không quen địa hình dưới đó, đáy hồ sâu hơn tôi tưởng, xuống nước cũng nhìn không thấy gì cả......”
Đường Táp tóm chặt nó, thắt thành cái nơ, đựng vào trong bao tải: “Cần ngươi có tác dụng gì? Không bằng đem đi hầm tẩm bổ cho Tiểu Bạch Long!”
Huyền Vũ bắt đầu dùng kỹ thuật diễn xuất cực kỳ dở tệ của mình khóc lóc: “Đại ca! Đại ca anh chết thật thảm, Lão Đại thay người yêu như thay áo lại muốn hầm tứ đệ của anh cho một con Bạch Long tẩm bổ, đại ca ơi! Anh không chỉ thua bởi màu sắc thôi sao? Đại ca ôi, đại ca thương mến của em ôi, nếu anh còn không tỉnh nữa Lão Đại sẽ đưa Bạch Long lên thượng vị, từ nay về sau trong mắt chỉ có Bạch Long nào còn có Thanh Long nữa.......”
Đường Táp đỡ cằm của nó, cưỡng ép khiến nó khép miệng lại.
Nước mắt của Huyền Vũ lách ta lách tách rơi xuống, giọt nước ngưng đọng lại thành trạng thái rắn, lăn cuồn cuộn ở trên đất.
Bạch Trạch đau lòng quỳ xuống đất, bốc những giọt nước trạng thái rắn đó lên, nhe răng trợn mắt nói: “Chú em, thế này thì chú không đúng rồi....... Cái thảm này của tôi có giá một mét ba ngàn đấy, giặt sạch vô cùng khó, chú có khóc cũng ra ngoài cửa rồi hãy khóc không được sao?”
Nước mắt của Huyền Vũ chứa hàm lượng muối cực kỳ nhiều, gặp độ ấm cao, những giọt nước mắt đông đặc này sẽ hóa thành muối tinh.
Huyền Vũ nghẹn lại, Tứ Thánh Thú lại bị ghét bỏ? Nước mắt dòng chảy thời gian của tôi, anh lại ghét bỏ tôi làm bẩn cái thảm của anh, ôi, thời đại thay đổi rồi, Tứ Thánh Thú đều bị hạ giá rồi.
Lúc Đường Táp ở trong nhà kho nhỏ chặt tảng thịt bò, còn Huyền Vũ thì ở bên cạnh ăn vụng.
Đường Táp hỏi: “Đáy hồ đó có gì?”
“Hóa thạch Rồng.” Huyền Vũ nghiêm mặt nói, “Của đại ca cả, tôi đã thử gọi rồi nhưng đại ca không có đáp lại.”
“Nguyên nhân có lẽ là do ta.” Đường Táp nói, “Hàng ngàn năm chưa từng thức tỉnh, thời gian quá lâu, có rất nhiều thứ ta đều quên hết rồi.”
“Nhị ca thì sao?”
“Ngươi nói tới Bạch Hổ?” Đường Táp đựng miếng tảng thịt bò vào bao tải, nói, “Có thể là cách quá xa, hắn không nghe thấy được.”
“Tam muội đâu?”
“Ở đấy.” Đường Táp nói, “Nhưng đang ở trong trạng thái thoát ly khỏi thể xác rồi.”
“Thật kỳ lạ.” Huyền Vũ nói, “Tôi cũng phát hiện tôi bị co lại rồi, hôm nay tôi trò chuyện với Bạch Trạch về chuyện cũ, kết quả phát hiện có rất nhiều chuyện nhớ không nổi nữa.”
“Có thể là do ta chưa thức tỉnh hoàn toàn thôi.” Đường Táp xoa cái đầu của Huyền Vũ, “Là ta không đấu tranh.”
“Nào có chứ!” Huyền Vũ nói, “Ngài đều là như vậy, đều vơ mọi lỗi lầm đổ hết lên lên người mình, không dưng khiến bọn tôi áy náy.”
Đường Táp: “Ừm, đó là sách lược của lãnh đạo thôi, ngươi đừng cho là thật.”
Huyền Vũ: “......” Được, vậy chút áy náy vừa rồi cứ đúc cho chó ăn đi.
“Ngươi và Thanh Long xảy ra chuyện gì?” Đường Táp hỏi.
Huyền Vũ nói: “Chuyện này tôi cũng không nhớ rõ lắm, hôm nay Bạch Trạch mới nói với tôi, ban đầu sau khi ngài đi rồi thì có một Tiểu Thần Sứ khóc nháo nổi điên lên, nói là muốn đi ngăn cản những Thần Thượng Cổ hóa người, bọn tôi đi ngăn lại, hắn lập tức kéo theo bọn tôi cùng sống chết....... Sau đó bọn tôi bắt đầu đánh nhau, sau đó thì....... Vinh quang rơi xuống hồ hi sinh.”
“......” Mặt Đường Táp đầy vẻ ghét bỏ, “Tứ Thánh Thú lại đánh không lại một Tiểu Thần Sứ.”
Thần Sứ, nói trắng ra chính là trẻ em trước kia có một chút Thần thức, hầu hạ ở bên cạnh Thần lắng nghe ý của Thần.
Huyền Vũ: “Tôi quên hết rồi, nhưng hình như dường như giống như tôi mơ hồ cảm thấy, Tiểu Thần Sứ đó khá là lợi hại, lúc đánh với bọn tôi thậm chí còn muốn phá hủy bốn trụ, đảo loạn trật tự, để chúng Thần hiện thân lần nữa. Sau đó bốn chúng tôi liên thủ cùng đồng vu quy tận với hắn...... Chậc — — Cũng có thể là ba bọn tôi kiệt sức, chỉ có mỗi đại ca đồng vu quy tận với hắn thôi? Quên rồi quên hết rồi, thật sự nhớ không rõ nữa.”
Đường Táp đánh giá: “Huyền ảo.”
Tứ Thánh Thú đánh Tiểu Thần Sứ, đánh tới mức rơi xuống hồ đồng vu quy tận? Cho cô mười cái gan cô cũng không dám biên kịch như vậy, bởi vì như vậy là quá sỉ nhục năng lực của cô, tôi đường đường là một Thần, sau khi chết đi bốn đồ đệ cuối cùng dưới tay của tôi lại đánh không lại một tên người hầu nhỏ bé? Nếu cô là tác giả, dám viết văn như vậy, bản thảo của cô nhất định sẽ bị đưa tới khu ném mìn mắng chửi cười nhạo cô thiếu logic.
Đường Táp: “Đêm nay ngươi ngủ ở văn phòng của Bạch Trạch đi, ta về đây.”
Con rùa dày mặt nói: “Cái đó, canh thịt bò....... tôi cũng muốn ăn.......”
Đường Táp lạnh lùng đóng cửa, ném mai rùa của nó cho Bạch Trạch.
Tảng thịt bò dùng cái chày đập cho thịt bò mềm ra, ướp gia vị xong rồi để lên chảo chiên, pha nước dùng, ở bên khác thì đang nấu mì Ý, bắt nồi đá lên cho nửa bát nước vào, bỏ vài miếng cà chua, để lửa nhỏ đun dần, đầu đũa lựa vỏ ra cho gia vị vào, sau khi nấu thành sốt cà chua thì bỏ mì Ý đã nấu xong vào trong nồi đá, trộn đều cho gia vị thấm nhuần.
Đậu phụ luộc qua nước muối, dầm mịn rồi dùng cái rây lược.
Đế Chiêu ngồi ở trước của nhà bếp, Đường Táp trong hơi nước lượn lờ càng nhìn càng thấy dịu dàng, Đế Chiêu cười đầy si mê, đến bản thân cũng không phát hiện ra.
“Ăn cơm.” Đường Táp tắt lửa, bày ra đĩa.
Đế Chiêu: “Vất vả rồi, tuần này mỗi ngày đều bắt em làm cơm, máy rửa bát cũng không có,