Vừa bước vào tuần nghỉ học, tập đoàn tài chính Bắc Sơn đã đặc biệt cho trợ lý tới mời Thất Thất tới tập đoàn tài chính Bắc Sơn chơi.
“Được thôi! Nhớ nhất định phải đi hồ Bạch Hổ chơi nhé!” Trước đó Phụng Hoàng vốn đã định từ chối lời mời rồi, đến hôm nay lại đổi ý đồng ý một cách phóng khoáng, cậu thu xếp vali xong, ném cho trợ lý Gấu Đen do Cổ Điêu phái tới, còn bản thân thì nhảy nhót đi phòng nghỉ hiệu trưởng gọi Đường Táp.
Trợ lý Gấu Đen cao lớn thô kệch, thân hình vạm vỡ cường tráng, râu quai nón khắp mặt, trạng thái hình người cũng rất hung tợn, nhưng tính cách lại không giống với tướng mạo, đầu óc không được nhanh nhẹn, chỉ cần bất cẩn làm không đúng ý định thì sẽ gấp đến mức đỏ mặt lên ngay.
Hắn cho rằng Phụng Hoàng tới văn phòng hiệu trưởng chỉ để nói lời tạm biệt với Bạch Trạch mà thôi, không ngờ con vật cát tường này lại không đi đường chính mà quẹo sang phòng nghỉ, kéo đám bạn cùng đi du lịch.
Mà đám bạn du lịch này cũng vô cùng không có mắt nhìn. Họ sớm đã chuẩn bị hành lý xong cả rồi, Phụng Hoàng vừa hô một tiếng thì đám bạn du lịch này đã nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt trợ lý Gấu Đen rồi.
Đợi sau khi biết đám bạn du lịch mà Phụng Hoàng gọi là ai, Gấu Đen suýt chút nữa đã bị dọa ngất.
Cửu Vĩ Hồ thì không cần phải nói rồi, đây là con trai út cưng của tập đoàn tài chính Đồ Sơn. Đường Táp thôi khỏi cần phải bàn, suy cho cùng chỉ là một con người không làm được chuyện gì cả. Nhưng tên cuối cùng thì có vẻ không ổn lắm, con trai độc nhất của tư lệnh lục quân thuộc tập đoàn tài chính Hiên Viên, Tiểu Bạch Long được coi là kỳ tích sinh từ sự kết hợp của sinh trứng và mang thai mà ra.
Mẹ ơi, Gấu Đen giơ tay gấu vuốt mặt — —
Hắn nhất định sẽ bị lão đại cạo trọc đầu mất. Bạn nhìn gương mặt thông minh sáng sủa của Tiểu Bạch Long này thì biết, cậu không dễ lừa chút nào, lỡ như làm hỏng việc của lão đại, phải làm thế nào đây!
Gấu Đen lắp bắp nói: “Nhưng mà, Tiểu Thất à, lão đại...... chỉ mời cậu thôi......”
Phụng Hoàng làm ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, cắn ngón tay ngẩng đầu hỏi: “Tập đoàn tài chính Bắc Sơn vỡ nợ rồi sao?”
Gấu Đen:” Hả? Không, không có đâu, tiền lương của mọi người vẫn phát như thường......”
“Haiz, ngươi đúng là thành thật!” Phụng Hoàng nhảy lên, vỗ vỗ bả vai của trợ lý Gấu Đen, “Lúc này rồi mà còn tiết kiệm tiền cho ông chủ, tập đoàn tài chính Bắc Sơn lại không thiếu tiền, tôi cũng không dẫn theo người tham ăn tới ăn hết cơm của ông ấy, yên tâm đi, ông chủ của ngươi tuyệt đối có thể mời nổi bọn tôi, chúng tôi không ăn nhiều, còn có thể tự mình nấu cơm!”
Con Hồ Ly An Luật ding ding cười xấu xa: “Chuyện này nói ra ai tin được chứ, truyền ra ngoài nhất định sẽ mất mặt Đại Điêu cho xem, đường đường là gia chủ của tập đoàn tài chính Bắc Sơn lại giống như Vương Tư Thông của thế giới bên ngoài, sợ mấy tên sinh viên nghèo ăn mạc nhà của hắn?”
Gấu Đen: “Mọi người nói rất đúng, đều đúng cả!”
Kết quả của cái gọi là nói đúng, chính là Gấu Đen đưa cả một đám tham ăn lên xe.
Đường xá xa xôi Phụng Hoàng và An Luật khò khò ngủ say sưa, bởi vì có mặt người ngoài ở đây nên hai người họ giữ chặt đáy quần không dám dùng nguyên hình để ngủ.
Trạng thái hình người của hai người họ đang ngồi ở hàng sau xe, hai mắt nhắm tịt, miệng há to, ngủ một cách thoải mái. Đang lúc ngon giấc, có thể là do xương cổ không được thoải mái, đầu của Phụng Hoàng nghiêng qua một bên, gác lên vai của An Luật.
Nhưng tiếc là An Luật gầy, trên vai chẳng có bao nhiêu thịt bị cộm cảm thấy rất khó chịu, Phụng Hoàng mở mắt lắc mạnh gọi An Luật dậy: “Muốn cái đuôi!”
An Luật chùi nước miếng ‘ừ’ một tiếng, nín nhịn nửa ngày trông giống như đang bị táo bón vậy, lát sau mới cẩn thận dè dặt rút ra chia cho Phụng Hoàng hai cái đuôi.
Phụng Hoàng dùng một cái để gối đầu cái còn lại để làm gối ôm, hài lòng thoả mãn ngủ tiếp. An Luật vì dành ra hai cái đuôi cho Phụng Hoàng nên duỗi hai cái chân dài ra, dùng tư thứ cực kỳ không thoải mái để ngủ tiếp.
Đường Táp xoay đầu qua, cảm thán: “Quan hệ của Thất Thất và An Luật thật tốt!”
“Lúc đánh nhau thì không tốt được nữa.” Đế Chiêu cười nói, “Nhưng mà hai cậu ấy tính ra cũng được xem là ‘thanh mai trúc mã’ nhỉ? Thất Thất coi như là cùng lớn lên với An Luật, cũng vì An Luật mà nơi Thất Thất thường đến chơi nhất chính là tập đoàn tài chính Đồ Sơn.”
Con Gấu Đen to lớn đang lái xe nhịn không được cũng cảm thán: “Thật là hâm mộ ha, cậu nói xem tập đoàn tài chính Bắc Sơn chúng tôi sao lại không có vận may tốt như vậy chứ!”
Đế Chiêu trêu chọc nói: “Đó là do tài trưởng Đại Dã mấy người không có thế hệ sau bằng tuổi với Thất Thất nên cậu ấy không có bạn chơi cùng, nhất định là không chịu ở rồi.”
Tài trưởng Cổ Điêu của tập đoàn tài chính Bắc Sơn có tên là Đại Dã, là tự ông ta lấy họ của Nhật Bản làm tên cho mình.
Bàn tay bị thương của Đế Chiêu nay đã lành lại như lúc ban đầu, miệng vết thương không chỉ khép lại mà còn không có vết sẹo nào, chỉ có một đường miệng vết thương cực nhạt.
Đường Táp nhớ tới mấy ngày cuối cùng lúc thoa thuốc cho anh, vết thương trên lưng cũng không có sẹo mà chỉ có một lằn mờ khép lại giống hệt với màu da thì không khỏi tò mò nói: “Yêu quái các anh bị thương đều lành nhanh như vậy, ngay cả miệng vết thương cũng bằng phẳng như vậy sao?”
Đế Chiêu nhìn tay của mình một cái, cười dịu dàng nói: “Là do được em chăm sóc tốt thôi.”
An Luật chùi nước miếng tỉnh dậy, tiếp lời: “Sao có thể chứ, Đế Chiêu thật sự đáng ghét lại có thể thuộc thể chất không để lại sẹo? Lúc nhỏ tôi bị chị tôi dùng gối ngọc đập vào đầu để lại sẹo đến nay vẫn có thể nhìn thấy đây này, Táp Táp, cô không phát hiện lúc tôi hiện nguyên hình ngay trên trán có một vết sẹo dài không bằng phẳng sao?”
Cậu vạch tóc cho Đường Táp xem: “Cô nhìn xem, có một vết sẹo hình lưỡi liềm này.”
Đường Táp nhìn thấy vết sẹo lớn bằng đầu ngón tay cái của câu ấy, bèn hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Mười mấy năm rồi.” An Luật ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Bạch Long bằng ánh mắt u ám, cắn răng nghiến lợi nói: “Sao chuyện tốt gì cũng đều bị anh chiếm hết thế.”
Đế Chiêu nói: “Năng lực tự chữa lành vết thương của Rồng tốt hơn so với Hồ Ly. Hơn nữa loài có vảy vốn đã có năng lực tự chữa vết thương mạnh hơn loài có lông, tôi khó bị để sẹo là bởi tôi là Rồng.”
An Luật đối với kiểu lý luận này là: “Hừ!”
Sau khi xe ô tô đi về phía Tây hơn một trăm kilomet cuối cùng cũng tới nhà của tập đoàn tài chính Bắc Sơn, lúc này vừa vặn đúng giờ cơm tối, Phụng Hoàng quyết định ở lại đây ăn một bữa ngon trước, sau khi ăn xong mới tiếp tục đi cắm trại.
Đại Dã Cổ Điêu chính là tài trưởng đương nhiệm của tập đoàn tài chính Bắc Sơn, rất thích xem phim phản động Nhật Bản của thế giới bên ngoài, cho nên tổng thể ngôi nhà được tu sửa giống như một tổ chức nào đó của phía bên Nhật Bản, đến đâu cũng nhìn thấy cửa trượt, chiếu tatami, mỗi một gian phòng đều được đặt một cây đao và áo giáp kiểu Nhật.
Mà con Cổ Điêu này rất biết kết hợp các đặc điểm nổi bật của các tổ chức phản động ở các nước khác nhau, mặc một bộ quần áo kiểu giả kimono, đeo ba cộng dây chuyền vàng to bự, đeo găng tay trắng, xoắn một tay áo lên lộ ra màu sắc hoa văn trên da.
Đại Dã Cổ Điêu vung một bên tay áo to rộng đi đứng khoan thai kéo cửa ra, trên mặt vốn còn nặn ra một nụ cười nhưng kết quả vừa kéo