Hôm nay, kẻ xui xẻo nhất đương nhiên thuộc về Tập Xuyên, sau khi lên đài phán quyết, hắn mới tỉnh lại từ trong ảo cảnh thuốc mê do bạn gái giăng.
Được, săn đuổi Phụng Hoàng chỉ là một giấc mộng là công dã tràng mà thôi, mà tình huống thực tế lại là hắn phải lên đài phán quyết, cách cái chết không xa nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi Cổ Điêu bật nhảy ba bước thì nhìn thấy Đường Táp còn thấy cả gốc cây Mạn Đà La, phát ra tiếng chim kêu tựa như tiếng của con gà, “La La, làm sao vậy? Cô làm sao thế? Ủa? Tôi bị sao vậy, sao tôi cũng là nguyên hình?”
Đường Táp nhoẻn miệng cười: “Nói thật thì ta khá thích gia phong tốt đẹp của nhà các ngươi.”
Cổ Điêu không hiểu gì cả nhưng vẫn hỏi: “Gia phong tốt đẹp? Ví dụ như?”
Không phải là hắn tự bôi đen, nhà hắn mà có cái gọi là ‘gia phong tốt đẹp’ này sao?
Đường Táp nói: “Ví dụ như, mặc kệ là làm chuyện gì đều sẽ khoa trương giống như đang diễn kịch vậy.”
Cổ Điêu: “Cô...... đợi đã, đầu tôi hơi choáng, cô không phải là cô gái nhân loại đó sao? Hả?”
Hắn nói là choáng tuyệt đối không phải là cố ý giả vờ ngốc nghếch, mà hắn nghĩ không ra thật.
Đường Táp đứng thẳng đón gió, mái tóc đen phiêu bồng, vì để phối hợp với tính cách của Cổ Điêu, cô cũng vô cùng thành thật, giơ dao lên, nói: “Tự ta giới thiệu một chút, ta là người bảo vệ trật tự được Trời sinh Đất dưỡng, người sở hữu hư không, chủ nhân của Tứ Thánh Thú, một trong ba vị Thần Thượng Cổ, là Thần được Trời và Đất này giao cho nhiệm vụ sáng lập nên quy luật đạo lý đúng đắn giữa Người và Yêu, ta là.......”
Cổ Điêu: “........ Thần Trật Tự!”
Đường Táp nhoẻn miệng cười: “Như vậy rất có cảm giác đúng không, Cổ Điêu Tập Xuyên, Mạn Đà La, hám lợi đen lòng mưu đồ thay đổi quy luật Niết Bàn của Phụng Hoàng, hòng sát hại tính mạng Phụng Hoàng, phá vỡ trật tự.”
Lúc này Cổ Điêu đang ở trong trạng thái hình chim, vì để quỳ cho dễ hắn chuyển sang trạng thái hình thú, quỳ phịch xuống: “Thượng Thần tha mạng, giữ lại mạng chim này!”
Đường Táp càng lúc càng cảm thấy thú vị, nói: “Vậy ngươi cứ quỳ ở đấy, thay Mạn Đà La trả lời những vấn đề của ta.”
Mạn Đà La nãy giờ vẫn chưa tỉnh, mà Đường Táp cũng muốn lần lượt thẩm vấn từng tên.
“Cổ Điêu tuân mệnh!” Không thể không nói, diễn xuất của Tập Xuyên rất đạt, nghiễm nhiên biến đài phán quyết của cô trở thành sân khấu lớn tấu nói tiểu phẩm.
“Cô ta là thành viên của tổ chức Khoa Phụ đúng không?”
“Là nhân viên nghiên cứu phát triển.” Cổ Điêu nói, “Ở buổi tụ họp của tổ chức vào năm ngoái, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, lúc đó cô ấy vừa mới lập công vì tổ chức, trong buổi tụ họp lão đại còn khen thưởng cô ấy nữa.”
“Nói về tổ chức Khoa Phụ của các ngươi.”
“Ồ!” Cổ Điêu nói, “Lão đại của chúng tôi xuất quỷ nhập thần, trước giờ chưa từng lộ mặt toàn là phát băng ghi hình để truyền đạt mệnh lệnh, sáu thành viên cấp cao trong tổ chức đều lấy cách này để tham gia tụ tập hoặc hội nghị.”
“Mệnh lệnh đều được truyền đạt bằng cách này sao?”
“Phải, hơn nữa mặc kệ là thời đại nào hình ảnh đều là hình đen trắng, họ đeo mặt nạ Thần Vu, ngài biết Thần Vu chứ? Là kiểu khuôn mặt quỷ mỉm cười đó, bọn tôi dựa vào mặt nạ để phân biệt họ.”
“Nói kỹ càng hơn xem.”
Cổ Điêu nói: “Đeo mặt nạ màu đỏ ngoác miệng cười to chính là Hịch Lục, đeo mặt nạ hung thần trợn mắt chính là Hịch Ngũ, mặt nạ có râu dài chính là Hịch Tứ, mặt nạ nửa khóc nửa cười thì là Hịch Tam, mặt nạ trông giống như bị đao kiếm đâm xuyên mà đau đớn kêu to chính là Hịch Nhị, mặt nạ vô diện không mắt không miệng chính Hịch Đầu. Mặt nạ của lão đại màu trắng, không có gì cả……”
“Mặt nạ Thần Vu……” Đường Táp nhíu mày, kí ức của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ là người viễn cổ xa xưa đã từng dùng cách này để nói chuyện với bọn họ, hình như có một ít cải trang giống như thế này.
Cổ Điêu nói: “Tôi đã khai hết sự thật rồi, Thượng Thần! Tôi tiết lộ những điều này nhất định sống không được nữa……”
Đường Táp hỏi: “Tổ chức Khoa Phụ chuyên làm những gì?”
“Bọn tôi cũng không rõ, cha tôi từng điều tra một lần nhưng bị lão đại cảnh cáo rồi, đối với chúng tôi mà nói chỉ cần cung cấp thịt người thôi là được. Nhưng có lẽ họ còn có mục đích khác.”
“Ngươi cũng từng tham gia mua bán thịt người?”
Cổ Điêu nói: “Dạ, nhà chúng tôi trấn giữ con đường giao dịch ở không trung và đường bộ quanh khu vực hồ Bạch Hổ và Huyền Vũ.”
“Nói cách buôn bán thịt người của các ngươi cho ta nghe.”
“Là trận.” Cổ Điêu nói, “Chỉ cần mua một mảnh đất ở thế giới bên ngoài rồi xách những đưa trẻ đó tới địa điểm được chỉ định, do ba thành viên của tổ chức mở trận là có thể đưa trận nhãn vào thế giới bên trong, rất tiện lợi, bọn tôi còn phụ trách vận chuyển thịt người cho Phi Đại…….”
Tim Đường Táp đập tăng tốc, sắc mặt cô thay đổi, nói: “Không thể nào, một nửa Thần lực của Tứ Thánh Thứ đã hóa thành bốn trụ có thể trấn giữ bốn phương lục hải không rồi, không có cách nào truyền tải tất cả các trận…….”
“Bây giờ thì có thể rồi.” Cổ Điêu nhìn cái vuốt, nhỏ giọng nói, “Chỉ mới thực hiện được không lâu trước đó thôi, vạn năm trôi qua Thần lực của bốn trụ đã không như trước kia nữa, trận của bọn tôi đã được hoàn thành từ năm ngoái, nhưng những điều này là bí mật cho nên có rất ít người biết được, ông cụ nhà tôi tốn không ít sức lực mới thuyết phục được tổ chức Khoa Phụ, thiết lập một trận nhãn truyền tải ngay trong nhà, nhờ bắt đầu làm ăn bằng cách này……. một năm trở lại đây, tiền thu được khá hơn trước rất nhiều…….”
Đường Táp nhíu mày lẩm bẩm: “Sao có thể chứ……”
“Sáu thành viên trong Khoa Phụ và lão đại hình như cái gì cũng biết, hơn nữa mới năm nay lão đại có nói, cuối năm nay tổ chức sẽ thống nhất sáu tập đoàn tài chính, gia nhập ngay lúc này, tới lúc đó sẽ được giữ nguyên chức vụ giữ nguyên địa bàn…….”
Đường Táp chìm vào im lặng.
Tập Xuyên nói xong, hỏi Đường Táp: “Những điều tôi nói, Thượng Thần có hài lòng không?”
Đường Táp: “Nói về trận nhãn cho tôi.”
“Căn phòng bị khóa kín nằm ở Đông viện của nhà tôi, mùi hương nồng nhất của Mạn Đà La……. được bọn tôi dùng để che đậy mùi thịt.”
Đừng Táp: “Khách hàng chính của Phi Đại gồm những ai?”
“Hà La Ngư của quân viện, Sổ Tư của học viện chính pháp, còn mấy ngày trước mới xảy ra chuyện của viện tài chính thương mại……. thì không còn cung cấp hàng cho nữa.”
“Hà La Ngư.”
Một đầu mười thân, tiếng như chó sủa.
Hà La Ngư là cá nước lợ, hơn nữa nếu là nhận hàng của Bắc Sơn, vậy thì đã chứng minh…... con đường dưới biển mà Côn Bằng và Giao Nhân phát hiện được, chắc chắn thuộc quyền phụ trách quản lí của Hà La Ngư.
Biểu hiện của Cổ Điêu Tập Xuyên rất tốt, những gì có thể khai đều khai ra hết.
Đường Táp hỏi hắn vấn đề cuối cùng: “Ngươi biết Đường Na không?”
“Tôi biết!” Tập Xuyên nói, “Cô gái đó…… có độ tuổi ngang bằng cô, khi đó ngay tại tiệc đêm bọn tôi đã đưa lên cho lão đại xem, cô ấy là món ăn được xếp chót, sau khi ăn xong bọn tôi nghe theo chỉ thị của lão đại giữ lại cái đầu lâu…..”
Đường Táp nắm chặt dao: “Khi đó có những ai xuất hiện ở buổi tiệc?”
“Đại diện của từng nhà bọn tôi nhưng bọn tôi mặc cùng một loại áo choàng lớn giống nhau