Trước khi bắt đầu trận đấu, thành viên hai đội bắt tay lẫn nhau.
Thành viên đội chuyên nghiệp to lớn vạm vỡ lúc bắt tay còn nhỏ giọng an ủi bọn họ.
“Không sau đừng sợ sẽ nhường đội bạn một quả, mọi người hữu nghị hạng nhất đấu với hạng hai, đạt gần mức tinh thần thể thao là được rồi.”
Cửu Vĩ Hồ than khóc thảm thiết, đội trưởng Linh Cẩu A nắm chặt vuốt của cậu, tình tứ nói: “Ai nha, tay lạnh như vậy, thả lỏng chút nào, bọn tôi sẽ rất dịu dàng cho.”
Nhắm mắt lại nghe cái giọng loli này rõ ràng rất dễ nghe nhưng mạch suy nghĩ của Hồ Ly Cửu Vĩ Hồ thì không như vậy, sau khi bốn bỏ lên năm thì cái câu ‘bọn tôi sẽ rất dịu dàng’ đó được bổ não thành ‘bọn tôi sẽ điên cuồng giày vò các cậu’.
Tiền đạo Ngạc Ngư hỏi Đường Táp: “Vũ khí của cô là đũa sao? Muốn gắp bóng?”
“Ừm.” Đường Táp nói: “Giống như gắp đậu phộng vậy.”
Tiền đạo Ngạc Ngư mặt mày dữ tợn nhưng lòng dạ lương thiện, không quên nói: “Lực độ không giống nhau, cô nhớ chú ý an toàn, bên bọn tôi có lúc cũng sẽ hơi hăng, mọi người vui vẻ đấu với nhau một trận nhưng nhất thiết đừng để bị thương.”
Một tiếng còi vang lên, mạnh ai vào vị trí của người nấy.
Khổng Tước Kim Cang có sức lực to lớn ở bên cùng thành đối diện vô cùng thạo nghiệp vụ, lúc ống kính quét tới hắn, hắn còn mở rộng cánh ra gửi nụ hôn gió cho khán giả đang hoan hô kêu gào.
Nói theo cách thông thường, yêu thú sau khi tu hình người sẽ ít khi lộ nguyên hình ở trước mặt người khác, suy cho cùng không có mấy ai thích trần truồng hoặc là lộ mông ra.
Nhưng thành viên của đội chiến cầu thì là ngoại lệ, bọn họ muốn phát huy ưu thế của bản thân để chơi, vì vậy Khổng Tước Kim Cang xòe cái đuôi để lộ mông trần ra mà không hề lo lắng sẽ bị lên án, ngược lại còn chuẩn bị chịu truy bắt.
Khổng Tước Kim Cang tu hành nhiều năm, đầu của nó còn to hơn so với Khổng Tước thông thường nhiều, cái đuôi đó xòe ra hết cỡ có thể che kín cả cái cửa, mỗi một cọng lông cánh đều giống như cây dao được rèn đúc, đừng nói là cản bóng dù là để hắn chém bóng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, suy cho cùng kẻ lộ mông luôn là rất xấu cho nên quần áo Khổng Tước mặc đều được may theo cách đặc biệt, lúc nó xòe đuôi thì bộ phận jj đó bị lộ ra, trùng hợp thì bị bảng số thứ tự che mất.
Khổng Tước làm cuộc mở màn như vậy, An Luật cảm thấy cái đuôi của mình có hơi giản dị.
Tuy trước khi lên sân Phụng Hoàng đã giúp cậu chải từng cọng lông đuôi rồi, cái đuôi lúc này xõa tung rất đẹp, không bện không rối, nhưng....... nhưng chỉ có mỗi một màu trắng thôi! Không có hiệu quả đặc biệt gì khác! Hiệu quả lên hình thì không cách nào đánh bại được Khổng Tước của bên đội chuyên nghiệp được!
An Luật co rúm run cái đuôi ra, An Thấm dẫn đều cổ vũ: “A Luật!!! Cố lên nhé!! Phóng thích thanh xuân! Phóng thích sức sống! Phóng thích ra tài năng vốn có của em!!”
Ngay cả suy nghĩ muốn chết An Luật đều có cả.
Chị, em không có tài năng đặc biệt cũng không có sức sống, em chỉ muốn chết trẻ ở tuổi hai mươi, ở ký túc xá dưỡng lão tới già.
Huấn luyện viên ném bóng tới, chủ nhà phát bóng trước.
Phụng Hoàng nhận bóng, phù hợp quy tắc, giơ chân đá ra ngoài.
Ngao Hiển: “.......”
Cậu không thể đá về phía chân tôi và Đế Chiêu được sao? Cậu đá cho đội đối phương là có ý gì??
Đương nhiên Phụng Hoàng là vật cát tường, không thể đắc tội.
Bách Linh Điểu thuyết minh: “A, có lẽ là do quá căng thẳng, Thất Thất phát bóng sai nhưng không sao cả, tôi vẫn yêu cậu, Thất Thất.”
Ống kính quay cận cảnh màn này, Phụng Hoàng liếc xéo một cái.
Tiền đạo đối phương trực tiếp vượt qua Đế Chiêu và Ngao Hiển, dùng bóng mà Phụng Hoàng phát cho trêu chọc Phụng Hoàng.
Phụng Thất: “.......”
Đế Chiêu hết cách, đành phải vươn vuốt ra bổ tới cướp bóng.
Bóng vẽ ra một đường pa-ra-pôn đẹp đẽ, bay thẳng về phía An Luật.
An Luật bị dọa cứng đờ người.
Lúc này mới bắt đầu trận đấu chưa tới hai mươi phút, cứ như vậy mà muốn sút gôn rồi?! Mấy người cũng quá nhanh rồi đó? Cuộc sống về đêm phu nhân hãy khá hài lòng? ? Màn dạo đầu không thể đợi lâu thêm một chút sao?
Nội tâm An Luật phát ra một chuỗi các câu mắng chửi oán giận, từng sợ lông đuôi dựng đứng lên, cực cứng.
Đúng lúc này, tay cầm đũa của Đường Táp đón được bóng, thuận theo đường bóng chuyển một đường thái cực bát quái, ném bóng về phía Ngao Hiển: “Đón bóng!”
Bác cầm thuốc trợ tim và dây nịt bỗng được bơm đầy máu sống lại rồi!
Ông ném bỏ dây nịt, khà khà ha ha nhảy lên.
“Ông biết ngay mà! Làm bừa rồi cũng có thể tạo ra kỳ tích!!!”
Bách Linh Điểu và khán giả toàn khán đài im lặng ba giây, sau khi nhặt cằm lên, Bách Linh Điểu: “A!! Quên giới thiệu........”
Cô ấy vội vàng tìm bảo thảo, đọc: “Bạn học Đường Táp là con người đầu tiên đến giới yêu chúng ta, sở thích bình thường là ăn, sở trường là ăn, lúc vừa mới sinh ra thì đã có thể cầm đũa, lúc một trăm ngày thì có để dùng đũa gắp đậu phộng, lúc đầy tuổi chọn đồ vật đoán tương lai cô ấy cũng bắt đũa đầu tiên....... Sau khi đi học cô ấy ở trong rừng hoang núi thẳm luyện Thái cực ngộ đạo, học từ bậc thầy Thái cực Trương Bát Phong ở thế giới bên ngoài......
Ngao Hiển dẫn bóng phá vòng vây, sử dụng chiêu Thần Long vẫy đuôi, đánh bóng về phía khung thành.
Khổng Tước Kim Cang bình tĩnh vỗ tay khen ngợi, cái đuôi nhẹ nhàng quét tới, cản bóng lại.
Hậu vệ Linh Cẩu A dũng mãnh tiếp bóng, nhắm chuẩn khung thành, chân ra sức sút mạnh một cái, bùng nổ hoàn toàn.
Đường Táp tiếp không được: “An Luật, né.”
Cửu Vĩ Hồ: “??”
Trước mặt nhiều khán giả quan sát như vậy, tôi nào có da mặt để né.
An Luật bổ nhào về một phía mang tính tượng trưng, bóng vào rồi, trên sân nổi lên tiếng hoan hô không dứt.
An Luật đổ mồ hôi lạnh bò dậy, bỗng cảm thấy cứ tiếp tục chơi như vậy cũng không tệ, không có đến mức mất mặt Hồ như trong tưởng tượng của cậu.
Lúc tạm nghỉ, Bác nói: “Cố gắng duy trì tiết tấu này là được rồi!”
Đường Táp nói với hai tiền đạo: “Tôi đã đoán được phần nào cách phối hợp của họ rồi, lát nữa lúc bắt đầu trận đấu, tôi sẽ cố gắng cản bóng của họ lại cho mọi người, các cậu tìm tất cả cơ hội phá lưới của bọn họ.”
“Đối phương là tuyển thủ chuyên nghiệp, phá lưới rất khó.” Ngao Hiển uống một hơi cạn sạch ba bình nước, nói: “Hắn không có góc chết.”
Đường Táp nhìn về phía Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng: “?? Cô nhìn tôi làm gì? Cô ôm hy vọng gì với tôi thế?”
Đường Táp: “Dùng kỹ năng đặc biệt có phạm quy tắc trong chiến cầu không?”
Đế Chiêu đáp: “Chỉ cần không phải là quỷ kế mưu mô, không tập kích đội viên, quang minh chính đại để mọi người nhìn thấy cô dùng kỹ năng đặc biệt của bản thân thì không sao cả.”
Đường Táp nói: “Phụng Hoàng, kỹ năng Bách Điêu Triều Phượng có thể sử dụng được không?”
“Đừng có tự tiện đặt tên chứ!” Phụng Hoàng nói, “Đó là bản năng, không phải là Bách Điêu Triều Phượng.”
“Tôi đang nghĩ, lúc Đế Chiêu và Ngao Hiển sút gôn thì cậu mở kỹ năng ra, Khổng Tước thủ thành sẽ lộ ra sơ hở không?”
Phụng Hoàng thành thực nói: “Tôi chưa từng thử bao giờ.”
An Luật nói: “Có thể thử xem sao, tốt xấu gì chúng ta có thể vào được một quả!”
Bác vội vàng ngăn cản: “Ván này tạm đừng thử, ván này cứ làm theo quy tắc bọn họ sẽ nhường chúng ta vào một quả.”
Bác nói không sai, bắt đầu hiệp thứ hai, sau ba lần qua lại, Khổng Tước cố ý nhường để Đế Chiêu sút vào một quả.
Sau khi cho chủ nhà ghi được một điểm, đội chuyên nghiệp bắt đầu nghiêm túc thi đấu.
Đường Táp cản bóng đi tới, lúc đến chỗ trung vệ đối phương thì có thể bị đánh trở lại, tiền đạo Ngạc Ngư của đối