Đằng Xà mở quan tài ra, trong quan tài trải một tấm chăn lông ngỗng mềm, gối cao su đàn hồi.
Bạch Trạch: “........ Đây đều là đồ hiện đại cả.”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Đây không thể nào là yêu tinh vì bản thân đặc biệt yêu thích thư viện mà chuẩn bị quan tài đấy chứ? Sau trăm năm sẽ chôn cất quan tài của mình ngay tại chỗ này.”
Đằng Xà im lặng không lên tiếng.
Bạch Trạch: “Hừm........ Có thể lắm, nhưng tôi cảm thấy nếu nói như vậy thì trong mộ thất nhỏ để đặt quan tài có lẽ nên chất đầy sách mới đúng chứ.”
Đằng Xà: “Sinh viên kỳ lạ trong trường có rất nhiều......”
“Đây không giống chuyện một sinh viên có thể làm ra.” Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói, “Việc này phải là một giáo viên rất quen thuộc với thư viện có thể lấy được bản vẽ xây dựng còn thường xuyên ở trong thư viện mới có thể làm được.”
Đằng Xà: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Đôi mắt của cảnh sát trưởng Mèo Đen trừng lớn như chiếc chuông đồng: “Đằng Xà, tôi thấy kẻ tình nghi lớn nhất chính là ông đấy?”
Đằng Xà: “Nếu ông nghĩ như vậy tôi cũng hết cách.”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen hừ một tiếng thật dài: “Có đủ thời gian gây án, bình thường hay nghĩ ra những cách kỳ quái còn có thể lấy được bản vẽ kiến trúc lại làm việc trong thư viện này nhiều năm như vậy, ông còn từng nói đóng góp to lớn nhất mà nhân loại giành cho giới yêu đó chính là sách, trên thế giới này nơi nhàn hạ nhất chính là thư viện.”
Mắt thấy vẻ mặt Đằng Xà nặng nề đi rất nhiều, Bạch Trạch vội vàng khuyên ngăn: “Được rồi được rồi, sao có thể nghi ngờ đồng nghiệp như vậy chứ!”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nhảy vào trong quan tài, vạch chăn ra.
Mí mắt của Đằng Xà nhảy dựng, nhìn phía dưới tấm chăn.
Cảnh sát trưởng Mèo Đen: “Đã là điều tra vậy thì cần phải tỉ mỉ, bất kỳ ngõ ngách nào cũng không được bỏ qua.”
Phía dưới chăn lộ ra một cây xương.
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Đây lại là xương gì thế này? Trông ngắn hẹp, to lớn như vậy, không giống với xương người nhưng rõ ràng là xương sườn của người mà.......”
Bạch Trạch dựa tới gần, kinh ngạc nói: “Đây là hòn đá hay là xương vậy?”
“Xương hóa đá.” Cảnh sát trưởng Mèo Đen gật gật đầu, “Loại này có niên đại khá xa, cần phải mời chuyên gia khảo cổ tới giám định rồi.”
Trong quan tài phong cách hiện đại kỳ dị, lại đặt xương hóa đá mà chỉ có học giả khảo cổ mới có thể giám định niên đại.
Tin tức của các sinh viên trước giờ luôn nhanh nhạy, không lâu sau trên diễn đàn đã đăng phát hiện mới này lên.
“Biến thái sao? Ai mà vô vị như vậy?”
“Chẳng lẽ kỳ dị nhất không phải là nó làm sao tu sửa được mộ thất này sao? Dầu gì cũng phải vận chuyển vật liệu đi ra đi vào phải không? Lúc thi công đều phải có âm thanh chứ?”
“Vậy thì chân tướng chỉ có một, tên biến thánh chính là nhân viên làm việc trong thư viện!”
“Nhất định có đoàn đội!”
“Phong thủy của thư viện thật tổ tông nó tốt!”
Đường Táp nhìn bức ảnh chụp cây xương đó, nhìn trái nhìn phải nhìn thế nào cũng không ra kết quả gì cả.
Đế Chiêu muốn giúp cô nhưng không biết mở miệng từ đâu, đương lúc lo nghĩ thì bỗng nghe Đường Táp nói: “Có lẽ phải tới hiện trường dùng Thần thức để xem.”
Nửa đêm, Đường Táp bí mật đi vào đại sảnh lầu dạy học của học viện quan hệ nơi đặt quan tài tạm thời, chỉ huy Đế Chiêu mở quan tài.
Đế Chiêu cắn cây đèn pin mini, lén la lén lút mở quan tài ra.
Đường Táp: “Chúng ta chính đại quang minh một chút, đâu phải là đi trộm mộ.”
Đế Chiêu: “....... Ồ.”
Trong giây phút quan tài được mở ra, Thần thức của Đường Táp luôn mở giống như ra-đa lúc này nổi lên dự báo trước.
Có người tới rồi!
Đường Táp kéo theo Đế Chiêu nhảy vào trong quan tài.
Đế Chiêu: “???”
Đường Táp còn bình tĩnh nói: “Ừm....... Xương đã không còn trong quan tài nữa.”
Cái quan tài này hiện giờ là trống rỗng không có gì cả.
Đế Chiêu có chút kích động, đôi tai của anh giống như phát bỏng còn bắt đầu bị ù tai: “Cảnh này tôi từng xem rồi, trong «Thần Điêu Hiệp Lữ» Dương Quá và Cô Cô chính là.......”
Đường Táp bịt kín miệng anh lại.
Tai Đế Chiêu nhúc nhích một cái, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân, khách bọn họ chỉ có năm mét.
Đế Chiêu hiểu rồi, đây cũng là kẻ xấu lén lén lút lút nửa đêm nửa hôm tới mở quan tài, mà Đường Táp thì muốn bắt ngay tại trận.
Tiếng bước chân của tên trộm càng lúc càng gần, bọn họ đã nghe thấy tiếng hô hấp của hắn rồi.
Ừm, là giống đực, giống đực cỡ tuổi trung niên trở lên — — Tiểu Bạch Long thông qua tiếng hô hấp nặng nề để phán đoán.
Vị giống đực trên tuổi trung niên này rất nhẹ nhàng mở quan tài ra, còn chưa kịp kinh ngạc xong thì vị giống đực trung niên này đã cúi đầu nhìn vào trong quan tài, lập tức: “Ôi mẹ ơi, đây là gì!”
Thân phận của vị giống đực trung đã bị bại lộ rồi.
Đế Chiêu: “Ơ? Phó hiệu trưởng?”
Đường Táp nhảy ra: “Nửa đêm lén la lén lút mở quan tài nhất định có ẩn tình, đài phán quyết!”
Cuối cùng cũng có thể phán quyết ngươi rồi, Hải Trãi!
Tiểu Bạch Long vẫn còn đang ngây người thì đã bị kéo theo ném lên đài phán quyết.
Đường Táp vừa rút dao vừa nói với Tiểu Bạch Long: “Lần sau lúc rửa thớt thì đừng bỏ nước rửa chén quá nhiều, chỉ cần dùng nước sạch rửa nhiều lần là được.”
Đế Chiêu: “........ Được.”
Hải Trải uy nghiêm đứng thẳng, sau khi nhìn bốn phía xung quanh, kinh ngạc nói: “Đây là hư không? Đây là đài phán quyết? Đây...... đây là......”
Ông nhìn Đường Táp, mặt hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cô thật sự thức tỉnh rồi?!”
Lời này thú vị rồi đây.
Đường Táp duỗi một tay ra, bày tư thế mời ông uống trà: “Tới đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Hải Trãi, cương trực ngay thẳng, tượng trưng cho pháp luật trị quốc, những chuyện như giết người buôn lậu nhất định ông không có làm. Nhưng yêu cầu của Đường Táp đối với ông cao hơn một chút, cô hy vọng Hải Trãi không chỉ không làm còn phải biết chuyện thì báo, chứ không nên giống như Côn Bằng thờ ơ xem như không thấy để tội phạm ở bên cạnh gây chuyện.
“Nghe nói ông đang bày trận cho tổ chức Khoa Phụ.”
“Không phải.” Hải Trãi sau khi điều chỉnh hơi thở, trên mặt tràn trề vẻ vui sướng, nói, “Đó là tôi đang cần cù chăm chỉ bày trận hỏng thôi bằng không bốn trụ đã sụp đổ từ lâu rồi, Thần các người thì không còn nữa, tôi đi chỗ nào nhận tội bây giờ? Tuyệt đối không thể để chúng biết loại chuyện này được!”
Đường Táp: “....... Cho nên ý của ông là, ông chính là nội gián ư?”
Quả nhiên, mạch suy nghĩ của Hải Trãi không phải điên bình thường.
Hải Trãi: “Không hẳn là vậy, nhưng nếu không có tôi đột nhập vào nội bộ quản đám ngốc của trường bị các tập đoàn tài chính lợi dụng thì bọn chúng sớm đã bị chôn sống rồi? Nói cái gì mà hồi sinh Thần Nữ Oa, Thần sống lại có thể dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa Nữ Oa cho dù có sống lại cũng không làm mẹ ruột của bọn chúng, nói đùa gì vậy chứ, Nữ Oa không đánh sưng đầu chim đầu thú bọn chúng đã là khách sáo lắm rồi!”
Đường Táp say mê rồi.
Đài phán quyết nói với cô, từng câu nói của Hải Trãi đều là thật nhưng cô luôn cảm thấy hướng phát triển này rất huyền hoặc.
Hải Trãi: “Nếu không có tôi thì số trẻ con bọn chúng giết hại mỗi năm sẽ còn cao hơn bây giờ gấp mười lần! Nếu không có tôi lén lúc để lộ tiếng gió cho phía cảnh sát, sợ là những nơi như tập đoàn tài chính Nam Sơn sớm đã chôn đầy xương người rồi.”
Đường Táp: “Logic cũng đúng.”
Hành động ngay thẳng, chỉ có thể ngăn chặn tội phạm trong nhất thời nhưng làm nội gián lâu dài tích cực phá hỏng còn đưa manh mối cho phía cảnh sát, như vậy sẽ càng có hiệu quả hơn nhiều, hơn nữa sẽ khó xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Hải Trãi: “Nhưng mà nay đã có cô rồi, cuối cùng tôi nên nghỉ hưu rồi.”
“Ông phải bị trừng phạt một chút.” Đường Táp nói, “Thật ra ông cũng được tính là tham gia phạm tội rồi.”
Hải Trãi: “.......”
Đường Táp: “Trước