Sau khi tiết thể dục kết thúc, Cửu Vĩ Hồ bám theo Đường Táp, đòi cô bồi thường tổn thức tinh thần cho bản thân.
Đường Táp: “Tên vô dụng cậu có quan hệ gì với tôi sao?”
Cửu Vĩ Hồ: “Nếu không phải tại cô, tôi mắc gì phải báo danh chọn môn học vừa tốn sức vừa không được kết quả gì này! Tất cả đều do Đế Chiêu! Con Rồng mặt dày đó rất biết lừa bịp Hồ ly!”
Đường Táp: “Tôi nghe hiểu rồi. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng có phần tinh thần bị tổn thức cần cậu bồi thường.”
Cửu Vĩ Hồ: “???”
Đường Táp: “Cậu quá vô dụng, luôn lắc lư ở trước mặt tôi, khiến tinh thần của tôi chịu đả kích cực lớn……”
Cửu Vĩ Hồ: “Ngang nhau!!”
Đường Táp lộ ra nụ cười giả tạo dịu dàng, nhón chân xoa đầu An Luật: “Rất tốt, vô cùng biết rõ thời thế.”
Cửu Vĩ Hồ An Luật, có lẽ không khả nghi, dẫu sao ngốc như vậy, lười như vậy, nếu cậu là một trong những phần tử phạm tội, e rằng tổ chức dưới đất trốn trong Phi Đại sớm đã bại lộ rồi.
An Luật chưa kịp đề phòng thì bị sờ đầu, trong chớp mắt nội tâm thức tỉnh bản năng loài khuyển.
Mẹ ơi, thật thoải mái!
“Ơ!!” An Luật đuổi theo Đường Táp, xoa hai cái móng vuốt trắng mềm, trên mặt còn nổi lên màu đỏ ửng khả nghi, “Cô ăn cơm không? Tôi mời cô nhé……”
Đường Táp: “……”
Đường Táp: “Cậu cũng quá dễ bị lừa đấy.”
An Luật móc tấm thẻ cơm lòe loẹt của mình ra: “Mời cô ăn gà!”
Đường Táp: “Trước khi ra ngoài, tôi có hầm một con gà. Nếu muốn, tôi mời cậu.”
An Luật: “Không thành vấn đề!”
Y Lan nhích từng bước chuyển cái ghế đẩu đến phòng bếp nhỏ nói chuyện với Đường Táp, đẩy cửa ra thì nhìn thấy một con Cửu Vĩ Hồ đang thoải mái híp mắt lại, trong miệng còn gặm xương gà, bưng canh gà thơm phức uống.
Y Lan: “…… Làm quen được bạn học mới rồi?”
Đường Táp đang đảo xào kẹo óc chó, nói mà không ngẩng đầu: “Thực khách đầu tiên của tôi.”
An Luật giơ tay chào hỏi.
Đường Táp đảo xong óc chó, đổ vào trong bình thủy tinh, nhét cho An Luật.
“Dùng để bổ não đấy.” Đường Táp nói, “Rảnh rỗi thì ngậm một ít.”
An Luật ra dấu OK, nhả xương ra, hỏi cô: “Ngày mai có tiết không? Không có chúng ta ra ngoài chơi đi?”
“Có.” Đường Táp nói, “Là môn tự chọn bắt buộc của học viện chính pháp.”
An Luật nói: “Ngoẻo rồi, cô không hợp với môn này, học viện chính pháp chỉ có hai loại học sinh, một loại là ngốc nghếch giống Phụng Hoàng, loại còn lại thì còn nhạy hơn báo, tính toán rất nhanh. Cô đi, hoặc là bị chết vì ngu, còn không thì bị tính toán chết.”
Y Lan rì rì nói: “Không cần lo lắng, Táp Táp chuyện gì cũng giỏi…… đối phó được hết.”
Đường Táp đổ cho mình một bát canh gà, khép mắt, chấp hai tay lại, sau đó mới cầm đũa lên ăn cơm.
An Luật gặm xương, nói: “Nhân loại các cô trước khi ăn, đều phải làm nghi thức này sao?”
“Chỉ có tôi.” Đường Táp nói, “Tôi khấn lương thực đã cho tôi mọi thứ.”
“Giống hệt thần côn (*).” An Luật nói, “Ồ…… gia đình cô chính là thần côn.”
(*) Thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc khả năng siêu phàm nào đó hòng lừa bịp trục lợi người khác.
Khóe môi Đường Táp hơi nhếch lên, lẩm bẩm một mình: “Nói vậy cũng đúng.”
An Luật ăn xong, khôi phục nguyên khí, bỗng nhiên bắt đầu nóng lòng, vòng quan bàn nhỏ đi tới đi lui, mắt luôn nhìn Đường Táp chằm chằm.
Đường Táp tuy nhìn thấy hành động này của cậu, nhưng vẫn bền lòng vững dạ ăn cơm một cách bình thản.
Cuối cùng, Đường Táp cũng ăn xong.
An Luật sau lần thứ một trăm sáu mươi chín lần hạ quyết tâm, cuối cùng mở miệng đưa ra yêu cầu: “Ờm…… Cô có để ý tôi hiện nguyên hình, mượn tay trái của cô dùng một chút không?”
Mặt Y Lan đầy vẻ mơ hồ.
Đường Táp giống như thiên thần, nhíu mày duỗi tay, đẩy bát đũa về phía cậu, nghiêm mặt nói: “Rửa bát.”
Mắt hồ ly An Luật vụt sáng, nói: “Tuân mệnh!”
Rửa bát xong, cậu quay đầu ám chỉ với Đường Táp, Đường Táp xoắn tay áo lên, ngoắc ngoắc ngón tay.
Nháy mắt An Luật biến thành hồ ly, nhảy vào lòng Đường Táp, quần áo và lông hồ ly bay tứ tung.
“Vuốt cằm của tôi.” Cậu nói.
Đường Táp men theo lông của cậu vuốt ve cái có cái không, xoa đầu của cậu, còn móc ra một cái lược, chải đuôi giúp cậu một hồi.
An Luật thoải mái nhịn không được phát ra tiếng rên mạnh: “Ding.”
Đường Táp vuốt bộ lông xõa tung của cậu, hỏi: “Tôi luôn muốn biết, điểm đạo đức của các cậu là cái gì?”
“Là điểm phẩm đức và khả năng kiềm chế.” An Luật liếm vuốt, híp mắt nói: “Có được lên lớp hay không, thì phải được một trăm điểm, trừ xuống còn dưới tám mươi thì có nguy cơ bị lưu bang, dưới sáu mươi chắc chắn bị lưu bang. Yêu tu thành hình người, chính là hy vọng thích nghi được với xã hội giống như con người, vì vậy tôn chỉ giáo dục của hiệu trưởng Bạch chính là học tập phẩm đức chính đáng, giáo dục để kiềm chế bản tính. Bản tính của yêu ma chúng tôi là ngu muội mà thô lỗ…… Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày bị xã hội đào thải.”
“Tư tưởng giáo dục của hiệu trưởng Bạch không tệ.”
“Bạch Trạch toàn năng, có gì mà không biết chứ?” An Luật lật người, lộ ra da bụng, “A, đúng đúng đúng, chính là chỗ đó…… Ding.”
Đường Táp: “Thoải mái không?”
An Luật: “Thoải mái! Chả trách bọn họ đều nói, tay người là tay trời ban, sờ đâu cũng thoải mái!”
“Ai nói như vậy?” Đường Táp nói, “Bên trong các cậu, chưa có ai sờ đến, sao biết chứ……”
An Luật liếm vuốt nửa chừng thì dừng lại, ngẩn người một lúc, nói: “Đúng vậy ha…… Sao bọn họ biết?”
“Cậu nghe ai nói vậy?”
“Con nuôi của nhà tôi.” An Luật nói, “Nhà tôi trợ giúp anh ta đi học, mỗi tháng sẽ ăn một bữa cơm để gắn kết tình cảm với chúng tôi……”
“Ở trường chúng ta ư?”
“Cao hơn, đều năm tư cả rồi.” An Luật nói, “Anh ta học chuyên ngành ngoại thương, sau khi tốt nghiệp sẽ đi giúp đỡ cậu ba tôi.”
“Là loài gì?”
“Là con Thừa Hoàng, cô biết Thừa Hoàng không? Ngoại hình gần giống với Hồ Ly chúng tôi, trên đầu có một sừng, trước kia lúc còn có Thần, loài này có thể sống một hơi đến ngàn tuổi, sau đó Thần biến mất, nó chỉ có thể chống đỡ cùng lắm hai trăm tuổi trở lại thôi.” An Luật nói, “Trước kia anh ta nhất định đã cùng với Cậu Ba tôi từng để con người sờ rồi, ha! Tên nhãi đó!”
“Năm bốn có thể ra ngoài thực hành rồi sao?”
“Có chứ.” An Luật nói, “Bình thường môn của bọn họ không nhiều, anh ta lại là bộ trưởng của bộ quan hệ đối ngoại của hội học sinh, nhất định phải ra ngoài.”
Đường Táp ngừng tay, lại không chút lưu tình đuổi An Luật đi.
Vuốt hồ ly của An Luật ôm lấy quần áo, đối mặt với cánh cửa lớn khép chặt, nhịn không được lại kêu một tiếng: “Ding?”
Hồ Ly bán manh hóa đá một phút, sau đó mạch não thần kỳ tìm ra nguyên do cô gái nhân loại đột nhiên lạnh lùng, gào to khóc lớn: “Không lẽ cô thay lòng đấy chứ, muốn đi vuốt lông Thừa Hoàng? Ding ding ding.”
Y Lan im lặng bịt kín tai.
Cửa mở ra, Cửu Vĩ hồ: “Cô hồi tâm chuyển ý rồi?”
“Óc chó của cậu, ăn nhiều bổ não.” Đặt cả hộp kẹo óc chó ở trước mặt cậu, Đường Táp lại đóng kín cửa.
Cửu Vĩ Hồ: “…… Cô đừng cho rằng tôi nhìn không ra nhé, cô đây là đang chế nhạo tôi ngốc, ding!”
Bên trong cửa, Đường Táp xách dao cắn răng, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cậu với cây bắt ruồi là sự kết hợp hoàn hảo, ring-ding-ding !”
Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, Cửu Vĩ Hồ, tiếng kêu như tiếng trẻ con.
Đường Táp cầm bút lên, ở bên cạnh chữ Anh (婴) viết thêm chữ Khẩu (口) (*).
(*) Giải thích ở đây một chút: chữ 婴 mà Đường Táp viết thêm bộ 口 sẽ thành chữ 嘤. Đều phát âm là Ying nhưng婴 này là trẻ con, còn 嘤 này là tiếng kêu của động vật, tiêu biểu là tiếng chim kêu.
……
Tối thứ năm, Đế Chiêu gọi điện thoại đến, nói muốn đón cô đi học.
Lúc điện thoại reo, Đường Táp đang ở trong bếp mài dao, Y Lan chậm rì rì trả lời thay cô: “Cậu ấy đang ăn cơm tối, học trưởng đi trước đi……”
“Được, lúc đến nhớ chú ý an toàn.”
Đường Táp vắt một chân lên, giẫm ở trên bàn, đựng một con dao thái rau mới mài xong vào trong bao da, cột ở trên đùi.
Đặt chân xuống, kéo vạt váy che kín dao