Thuý An đi làm trở lại sau thời gian nghỉ khá dài.
Sáng nay cô dậy sớm, định tự lái xe đến công ty nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì Hoàng Duy đã ngăn lại:
"Em định đi đâu thế?"
"Em đi làm, sức khoẻ đã hồi phục rồi nên sớm trở về với công việc thôi"
"Không tự lái xe, anh đưa em đi" anh cầm lấy chìa khoá xe trong tay cô cất vào tủ đồ trước cửa ra vào của nhà họ.
"Ơ em khoẻ rồi mà, em tự đi được"
"Không tự gì hết, thời gian tới anh sẽ đưa em đi làm"
"Vậy cảm ơn anh, hôm nay là 15, chắc để anh đưa em đi làm đến cuối tháng thôi, ngày nào cũng đưa đón quả thật là rất phiền"
"Không phiền, gần đây anh cũng không phải làm việc muộn"
Thế là Hoàng Duy cứ sáng đưa chiều đón cô đi làm rất đúng giờ.
Bây giờ cả công ty đều đã biết chị An có chồng đi Audi mỗi ngày đưa đón đi làm, các cô gái trẻ đều ngưỡng mộ không thôi.
Không chỉ ở công ty của cô, ở công ty của anh cũng đã bắt đầu nổi lên lời đồn đoán là sếp đã có tình mới.
Trước đây khi họ đến sếp đã tới từ lâu, khi họ ra về dù có muộn cỡ nào sếp vẫn chưa về nhưng giờ lại thấy sếp chỉ làm việc giờ hành chính.
"Tối nay em muốn ăn gì?" vừa dừng đèn đỏ thì anh đã quay sang hỏi.
Mấy ngày nay hai người đều về cùng nhau, sau đó sẽ cùng nhau đi siêu thị mua đồ nấu bữa tối.
Tất nhiên người vào bếp sẽ là anh nhưng cô cũng không ngồi mát ăn bát vàng mà sẽ phụ việc lặt vặt như nhặt rau, bóc tỏi.
Thế nên tối nay ăn gì đã trở thành chủ đề chính trên đường về nhà của họ.
"Mùa nóng thế này chỉ muốn được ăn canh chua.
Hay là tối nay đừng nấu cơm nữa, ăn bún sườn chua thì thế nào? Bún có thể mua sẵn còn nước dùng của món này em nghĩ không làm khó được anh, mấy món canh anh nấu đều rất ngon"
"Được, anh chưa làm bao giờ nhưng lên mạng học một chút là được"
Để ý thói quen ăn uống của cô thì anh cũng đã biết cô rất thích ăn canh, món canh có vị chua thì lại càng thích.
Canh mẻ, canh sấu, canh cà chua, canh dứa giá, chỉ cần là món canh chua thì đều khiến cô vừa ăn vừa cười vui vẻ đến nỗi cả đầu mày đuôi mắt cũng như muốn bay lên.
Nhưng vì sợ không tốt cho hệ tiêu hoá nên anh không để cô ăn quá nhiều, luôn nhắc cô không được chỉ ăn canh mà không ăn cơm.
"Món chạy thử nghiệm, quý khách hãy cho ý kiến" anh nói.
Hoàng Duy nấu xong thì xếp bún, hành và rau thơm vào tô của mình, tô của cô thì chỉ có bún vì cô không chịu ăn rau thơm.
Sau đó ăn chan nước dùng rồi mang ra bàn ăn.
Thuý An đang chống tay ngồi chờ liền nhanh tay bưng bát ra khỏi khay.
Kết quả vừa chạm vào bát đã phải rụt về vì nóng quá.
"Quý khách bình tĩnh, ngồi yên đó để chủ tiệm phục vụ" nói rồi anh bưng bát đặt xuống trước mặt cô kèm theo thìa đũa.
"Cảm ơn anh" cô cười vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm của anh.
Dù chẳng biết điều này kéo dài được bao lâu nhưng lúc còn được anh chăm sóc chiều chuộng thì cô sẽ tận hưởng hết mình.
"Còn nóng đó, ăn từ từ rồi nói cảm nhận xem" anh nhắc nhở.
"Ồ, mùi vị rất được nha.
Em không lừa anh, mau thử xem" cô nếm thử nước dùng thấy vị chua thanh dịu nhẹ rất cuốn hút, ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
"Ừ, lần đầu thử mà cũng không tệ" anh cũng ăn thử rồi nói.
"Sau này có thể nấu món này nhiều hơn không?" cô dùng ánh mắt rất mong chờ mà hỏi anh.
"Không được, ăn chua nhiều không tốt, một tuần em chỉ được ăn canh chua 1 lần thôi"
"Chủ tiệm khó tính quá, tôi phải đánh giá 1 sao thôi..." cô dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn ra chiều thất vọng.
"Tối đa 2 lần, không có hơn"
"Vậy thì tốt, cảm ơn anh"
"Nhưng sẽ có lúc công việc của anh bận không nấu cơm được đúng không? Vậy...cộng dồn?"
"Đừng có lươn lẹo" anh búng một cái lên trán cô, do da cô trắng nên dễ bị đỏ lên làm anh nghĩ mình đã mạnh tay nên vội vàng xoa xoa hỏi: "Đau không? Anh lỡ tay rồi, xin lỗi em"
Thực ra có lẽ chính anh cũng không nhận thấy gần đây mình có nhiều hành động tự nhiên với cô nhưng lại rất thân mật.
Ví dụ như anh hay xoa đầu cô mỗi khi muốn cô nghe lời chịu ăn món cô không thích nhưng tốt cho sức khoẻ.
Ví dụ như vừa rồi anh cũng chỉ muốn phạt nhẹ cô một chút nhưng lại làm trán cô đỏ lên.
Thuý An thấy vẻ sốt sắng của anh thì phì cười: "Ha ha không sao, em chẳng thấy đau gì cả.
Chúng ta mau ăn thôi, lát nguội rồi lại mất ngon".
Lại là một bữa ăn vui vẻ nữa trôi qua.
Sau bữa ăn chừng nửa tiếng thì bọn họ còn ăn trái cây tươi mà mẹ anh mới gửi tới.
Gần đây cuộc sống của bọn họ vẫn luôn như vậy, Thuý An rất hài lòng.
Từ chỗ thỉnh thoảng gặp dịp mới có thể cùng anh ăn một bữa thì giờ đây cô còn được anh nấu cho ăn.
Cô cũng đã hết tủi thân vì trước đây chỉ được quan tâm ngang bằng nhân viên của anh khi nhắc đến chuyện ăn uống, bây giờ có lẽ cô đã được thăng lên thêm một bậc rồi vì làm gì có nhân viên nào của anh được anh đích thân nấu cho ăn.
...
Thời tiết càng ngày càng quái gở, đã sang tháng 8 nhưng nắng nóng kéo dài khiến người ta khó chịu vô cùng.
Thành phố mà họ sống lại là nơi có nền nhiệt rất cao.
Gần đây đi làm chỉ thấy nhân viên ao ước về những bãi biển xinh đẹp ở phía Nam.
Lúc trước cô sống ở nước ngoài nhiều năm nên chưa từng đi về phía Nam của nước mình, nghe họ bàn luận tuy không hiểu gì nhưng cũng khá hứng thú.
Điều trùng hợp là mới đây gia đình hai bên định tổ chức đi du lịch chung để hiểu nhau nhiều hơn do lúc trước kết hôn quá vội vàng chưa kịp hiểu nhiều về nhau.
Tất cả mọi thứ do dì anh và mẹ cô lên kế hoạch, bọn họ chỉ được thông báo không có quyền phản bác.
Địa điểm được chọn cũng là một thành phố biển ở phía Nam, còn được gọi là thành phố đáng sống nhất trong nước.
Nghe tên hấp dẫn như thế chắc chắn khung cảnh cũng rất đẹp, cô khá mong chờ được đến đó.
Tuy anh không tỏ thái độ gì, nhưng cô nhận ra được dường như anh không hề hứng thú với chuyến đi này.
Cô còn chưa tìm hiểu được lý do thì ngày đi du lịch đã đến.
Sau khi hạ cánh xuống thành phố này cô mới biết vì sao nhân viên trong công ty cô lại thích đi biển ở phía Nam đến thế.
Đang ở nơi mỗi ngày đều 35 độ C di chuyển đến nơi chỉ có 28 độ C thì quả thực như được bước lên thiên đường.
Không khí ở thành phố này cũng rất dễ chịu, dù trời nóng cũng không mang lại cảm giác ngột ngạt.
Trên đường đi tới khách sạn cô còn thấy rất nhiều cây xanh và những loài hoa rực rỡ