Cô ngủ thẳng đến tận trưa mới nhập nhèm mở mắt ra.
Cả người thấy mỏi nhừ mất sức.
Cô phát hiện mình đang gối đầu lên tay anh, vùi đầu trong ngực anh, khoảng cách gần đến mức cảm nhận được cả tiếng tim đập và nhịp thở đều đều của anh.
Tiếng anh vang lên trên đỉnh đầu: "Em dậy rồi".
"Ừ, đau lưng quá" cô than thở bằng giọng còn dính nhiều âm mũi, nghe như tiếng mèo kêu.
Anh đẩy nhẹ người cô ra một chút, đặt một nụ hôn lên trán cô, tay xoa phía sau lưng dỗ dành cô: "Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn".
"Hừ, anh bắt nạt em" cô giận dỗi.
"Ừ, anh xin lỗi vợ, đừng giận anh nhé.
Em biết không, lúc biết em chưa có kinh nghiệm gì thì có nhiều cảm xúc đến với anh lắm.
Đầu tiên là bất ngờ, tự trách mình không hỏi em mà đã xông tới làm em đau.
Tiếp đến anh rất bối rối, anh không biết phải làm sao cho em đỡ đau.
Sau đó là đau lòng, em càng khóc anh càng đau lòng.
Nhưng cuối cùng anh đã rất vui vì em đã trao bản thân mình cho anh, một người như anh mà có thể làm người đàn ông đầu tiên của em, anh vui lắm.
Cảm ơn em nhiều" anh thủ thỉ bên tai cô khiến cô thấy ngứa ngứa.
"Được rồi, nghe mà nổi da gà" cô nhéo vào cánh tay anh một cái, sau đó lật người, gối cằm lên ngực anh nói: "Thực ra em rất vui, cuối cùng chúng ta cũng đã thực sự thuộc về nhau".
Anh vuốt v e mái tóc mềm mại của cô nói: "Anh cũng thế, thật không biết yêu em bao nhiêu cho đủ".
"Vậy sau này anh phải cưng chiều em thật nhiều nhé"
"Trước đây anh không đủ cưng chiều em sao?"
"Không đủ, không đủ.
Sau này anh phải kể cho em nghe nhiều chuyện của anh hơn.
Anh phải xoa lưng cho em giống như lúc này, em sẽ dễ ngủ hơn.
Anh phải sấy tóc cho em nữa, không được đứng yên như trước đâu.
Hơn nữa những lúc chúng ta...như hôm qua...anh phải nhẹ nhàng với em hơn nữa"
"Chỉ thế thôi à? Đều là những chuyện dễ dàng"
"Ừm, tạm thời thế thôi, nếu sau này em nghĩ ra thêm thì anh cũng không được từ chối.
Rõ chưa?"
"Đã rõ thưa vợ yêu" anh hôn lên đỉnh đầu cô, hít hà hương thơm của làn tóc mây, mỉm cười thoả mãn vì những niềm hạnh phúc mà mình có được thời gian gần đây.
...
Buổi chiều, họ tranh thủ đi dạo quanh thị trấn.
Vì không có nhiều thời gian nên chỉ có thể đến một số địa điểm gần, sau đó đi mua quà lưu niệm để chuẩn bị quay lại thành phố.
Anh đã mua một đôi thú bông bằng thổ cẩm, nói rằng sau này sẽ bày trong phòng khách, kỉ niệm cho chuyến đi này của cả hai.
Lúc lái xe về đến thành phố thì đã là đêm khuya, thấy cô còn ngủ say trên xe thì anh không đánh thức mà bế cô lên nhà luôn.
Tuy nhiên lần này anh không đưa cô về phòng cô nữa mà bế về phòng anh.
Sau khi anh đã tắm rửa thay đồ xong, đang chống tay nằm bên cạnh nghịch tóc cô thì cô mới mơ màng tỉnh dậy.
"Đến nơi rồi à?"
"Về đến nhà rồi em.
Ngủ say như thế bảo sao bà em nói nhân lúc em ngủ bán em sang Trung Quốc em cũng chưa dậy"
"Ừm..." cô che miệng ngáp một cái rồi lồm cồm bò dậy đi thay đồ.
Ngồi lên rồi cô mới thấy sai sai, đây là phòng anh mà, đâu phải phòng cô.
"Ơ sao em lại ở đây?"
"Em không định chuyển về đây với anh? Chúng ta đã ở bên nhau rồi, em vẫn định chia phòng bỏ mặc chồng em chăn đơn gối chiếc à? Anh sẽ tủi thân lắm đó vợ à, vợ ơi, vợ không thương anh à" anh níu lấy tay cô, mè nheo như trẻ con.
Cô gật gù cảm thấy anh nói có lý: "Ừm, cũng đúng..." nhưng sau đó lại từ chối ngay: "Không được, em mà ở đây thì sẽ không ngủ được, lúc trước anh chả bảo thế còn gì".
"Anh đùa thôi mà.
Đâu phải ngày nào chúng ta cũng thân mật.
Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, anh bảo đảm đó"
Cô hoài nghi nhìn anh rất đề phòng, hôm qua anh cũng nói với cô là "một chút", rõ ràng là nói dối, làm thắt lưng cô giờ còn đau âm ỉ đây.
Cô hỏi: "Thật bao nhiêu %?"
"100%, anh hứa đó, anh mà lừa em thì anh sẽ biến thành chó" anh hứa hẹn nghe có vẻ uy tín.
Cô phì cười, vỗ nhẹ lên mặt anh nói: "Thử chút xem sao, đêm đến mà anh không để em ngủ để hôm sau còn đi cống hiến cho tư bản thì đừng trách em".
"Anh biết rồi, anh hứa ban đêm sẽ để cho em ngủ"
Sau đó cô đi tắm rửa, dưỡng da rồi lại chui vào ổ chăn, xoay lưng về phía anh mà ngủ.
Anh đang nằm nghiêng chống tay cười mỉm tưởng vợ sẽ sà vào lòng mình thì cô lại xoay lưng về phía anh mà ngủ.
Anh đằng hắng mấy tiếng cô cũng không có phản ứng gì, cảm giác như vừa nằm đã ngủ say.
Thế là anh đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn xuống còn cố tình đánh tiếng:
"Anh ngủ đây, ngủ thật nhé? Vợ chưa chúc anh ngủ ngon, anh đành ngủ giật mình vậy.
Anh ngủ đây, vợ ngủ ngon nhé"
Cô không nhịn cười được nữa liền cười thành tiếng.
Anh lập tức quay sang lật người cô lại, chống tay bên gối của cô, ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô.
Anh nhéo mũi cô một cái rồi nói: "Biết ngay là em giả vờ ngủ, xem em còn giả vờ được nữa không".
Nói rồi anh luồn tay vào áo cô, gãi gãi bên eo làm cô cười lớn không ngớt.
"Đừng...buồn..." cô vừa cười vừa xoay người qua lại để tránh bàn tay của anh.
Anh dừng tay, không còn chọc cô cười nữa mà nằm sang bên, ôm trọn cô vào