Có câu nói người tính không bằng trời tính.
Sau buổi gặp đó Thuý An về nhà trong tâm trạng bất ổn.
Vừa vui vì đã gặp được anh, vừa buồn vì mình đã quá nóng vội mà để lại ấn tượng xấu.
Hoàng Duy thì ngược lại, anh không để tâm nhiều đến lời cô nói.
Chỉ là một chút đồng cảm thoáng qua khi thấy cô bị giục kết hôn như mình mà thôi.
Anh đâu biết rằng cô gái kia về nhà thì đêm đêm trằn trọc khó ngủ chỉ muốn quay ngược thời gian để may cái miệng của bản thân lại.
Anh đã sớm quên chuyện ngày hôm đó cho đến khi bà nội anh nhập viện.
Lâu nay sức khoẻ bà nội của anh vẫn luôn ổn định, tuy có hay ốm nhưng cũng không đến mức phải nhập viện.
Lần này không những phải vào viện mà còn tiên lượng xấu, thời gian còn lại không quá 3 tháng.
Khi anh đến bên giường bệnh, nhìn bà nằm cùng máy móc gắn quanh người mà lòng đầy xót xa.
Từ nhỏ bà đã thương anh nhất nhà, có gì cũng sẽ ưu tiên cho anh.
Bà chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, còn thân thiết và hiểu anh hơn cả bố mẹ.
Khi cuộc hôn nhân trước của anh đổ vỡ bà đã khóc rất nhiều vì thương anh không có được gia đình hạnh phúc.
Sau đó mỗi tháng dù ốm dù khoẻ cũng sẽ đi lễ cầu cho anh được ban duyên lành.
Lúc này bà đang nắm lấy tay anh yếu ớt nói:
"Bà sống đến tuổi này, con cháu thành đạt cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Bà chỉ thương cháu nhất, giá mà...khụ...khụ..."
Những cơn ho dài khiến bà tức ngực, khó thở.
Đôi tay nhăn nheo in hằn dấu vết của năm tháng đang nắm lấy tay anh cũng siết chặt hơn.
Hoàng Duy lập tức giúp bà xoa lồ ng ngực, chỉnh lại tư thế nằm mong bà có thể dễ chịu hơn.
Đợi cơn ho qua đi bà lại nói tiếp:
"Nếu giờ ông về đón bà đi, không cho ở với con cháu thì cháu lại phải đội tang bà chẳng biết ngày nào mới lấy được vợ"
"Bà, bà sẽ không sao đâu.
Nhà mình đã mời bác sĩ tốt nhất rồi" anh ghé sát tai bà an ủi.
"Bà biết sức khoẻ của mình mà.
Giá mà giờ được thấy cháu làm đám cưới.
Nếu không bà chẳng thể nhắm mắt xuôi tay...khụ...khụ..." bà cứ nói được vài câu ngắn lại bắt đầu ho.
Bác sĩ cũng nói hiện tại cơn ho sẽ ngày càng dày đặc hơn nhưng đã hết cách cứu chữa.
Hoàng Duy nắm chặt tay bà lặng lẽ rơi nước mắt.
Bà vươn tay kia xoa đầu anh nói: "Nghe bà nói này, đàn ông con trai đừng khóc.
Bà vẫn còn đây.
Bà chỉ ước sao kịp nhìn cháu có vợ có chồng mới phải đi".
Anh không nói gì chỉ áp tay bà lên trán mình còn nước mắt đã sớm không thể ngăn được nữa.
Bà lặng lẽ xoa đầu anh, cảm giác giống như khi anh còn nhỏ, thích nằm cuộn tròn trong lòng bà để được bà xoa đầu vỗ về.
Qua một lúc lâu sau anh mới nghẹn ngào nói: "Có phải nếu cháu làm đám cưới thì bà sẽ ở lại thật lâu với cháu không bà?"
Bà lau đi giọt nước mắt của anh rồi ôn tồn nói: "Bà không hứa được với cháu.
Nhưng bà sẽ cố khoẻ mạnh để nhìn được cháu có vợ có chồng.
Cháu có người để lấy làm vợ rồi à?"
"Vâng".
Một chữ "vâng" này là lời khẳng định của anh với bà nên anh chắc chắn phải thực hiện.
Khi rời khỏi bệnh viện, anh lập tức nhắn tin hẹn gặp cô.
Thuý An còn chưa biết chuyện nhà anh nên vui vẻ trả lời: "Muốn kết hôn rồi sao? Em đồng ý".
Anh chỉ nhắn lại cho cô địa chỉ hẹn gặp, vẫn là câu cú gãy gọn không thừa không thiếu nên cô cũng không nhìn ra điều gì kỳ lạ.
Khi gặp anh ở quán cà phê cô mới thấy có chuyện bất thường.
Mới chỉ qua vài ngày mà anh đã gầy đi rất nhiều, thần sắc mệt mỏi, một người chỉn chu như anh lại để cằm lún phún râu không xử lý, thoạt nhìn tựa như đã già đi mấy tuổi.
Vốn cô đã ăn mặc trang điểm tinh tế rồi vui vẻ bước đến đây, định bụng sẽ trêu chọc anh một chút nhưng nhìn thấy anh như vậy cô vội thu lại nụ cười, nghiêm túc ngồi xuống phía đối diện.
"Anh, có chuyện gì sao?" cô ngập ngừng dò hỏi.
"Chúng ta kết hôn đi" anh trực tiếp nói vào vấn đề, cũng không còn ngại ngần như lần trước: "Lời em nói hôm trước còn tính không? Hợp tác kết hôn, không tham gia vào cuộc sống riêng, chia tay trong hoà bình".
Dù không biết có chuyện gì khiến anh thay đổi bất ngờ như vậy nhưng cô vẫn nói: "Tính chứ.
Cả đời này đều tính".
"Em có ngại cưới chạy không?" nãy giờ anh vẫn cúi đầu nhìn vào tách cà phê trên bàn, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt mệt mỏi giăng đầy tơ máu đỏ lừ.
Lúc này Thuý An mới nhìn kỹ được là trạng thái của anh hôm nay rất tệ, dường như là đã trải qua một cú sốc vô cùng lớn.
Khi cô còn chưa hiểu được ý trong câu nói của anh thì anh đã tiếp lời: "Bà anh đang ốm nặng, tiên lượng xấu.
Bà chỉ mong được thấy anh có gia đình".
Hoá ra đây chính là nguyên nhân.
Cô chưa từng nếm trải cảm giác sắp phải chia lìa mãi mãi với người thân như anh nên không hiểu được nỗi lòng của anh.
Cô chỉ biết nhìn anh tiều tuỵ đi vì chuyện buồn của gia đình thì trái tim mình cũng rất đau đớn, xót xa.
Nếu cô và anh kết hôn vào lúc này, người ngoài sẽ gọi là cưới chạy...tang.
Thông thường các gia đình có con cháu đang bàn chuyện kết hôn, nếu ông bà cha mẹ có tín hiệu không may về sức khoẻ thì phải đẩy ngày cưới lên thật sớm để tránh chuyện đám cưới chưa qua đám ma đã tới thì sẽ phải trì hoãn tận khi hết tang rơi vào khoảng 2 năm sau đó.
Nói chung chuyện này không có gì xấu, chỉ là sẽ khiến cho đám người rảnh rỗi lời ra tiếng vào mà thôi.
"Em hiểu.
Em không ngại.
Ai có nói ra nói vào thì miệng gần tai họ sẽ phải tự nghe" cô đáp.
"Cảm ơn em rất nhiều" anh nói mà giọng vẫn còn dư âm nghẹn ngào.
"Bên phía nhà em thì em sẽ lo.
Anh cũng lo việc bên nhà anh là được.
Còn bây giờ thì bắt tay hợp tác vui vẻ nào" cô chìa bàn tay trắng mịn ra trước mặt anh.
"Được, hợp tác vui vẻ" anh cũng đáp lời.
Tuy không nghe ra cảm xúc nhưng ngữ điệu đã phấn chấn hơn một chút.
("Hợp tác vui vẻ cả đời" đây là câu mà cô ngầm bổ sung trong lòng).
Thế rồi dưới sự thuyết phục và ăn vạ của cô rốt cuộc mẹ cô cũng đồng ý.
Chỉ là mỗi ngày đi ra đi vào bà