Thuý An được đưa tới phòng bệnh đặc biệt.
Mẹ cô đi làm thủ tục rồi.
Cô ở trong phòng một mình, đưa tay áp lên bụng mình dịu dàng nói:
"Xin lỗi con vì quyết định này, chúng ta không cần bố nữa.
Chúng ta đi tìm mẹ Vân Anh nhé"
Vân Anh là người bạn sống cùng cô ở nước ngoài.
Hai người đã hứa hẹn, nếu sau này có con thì sẽ nhận làm mẹ đỡ đầu cho con của nhau.
Cô không hề sảy thai, cô chỉ muốn cắt đứt quan hệ với anh.
Nếu vẫn còn đứa trẻ, chuyện dây dưa không dứt là khó tránh, nếu không còn thì sẽ dễ dàng hơn.
Trải qua chuyện với cô thư ký và chuyện của ngày hôm nay cô đã ý thức sâu sắc được rằng nhân duyên giữa họ không thể kéo dài được nữa.
Một chuyện không thể phân biệt đúng sai, không biết anh có phản bội cô hay không còn chưa giải quyết lại thêm một chuyện này.
Tuy cô biết trong tình huống đó, xảy ra chuyện như thế là bất đắc dĩ nhưng trái tim vẫn không kìm được mà đau đớn vô cùng.
Vào lúc nguy hiểm, anh có thể không màng đến cô, chọn người khác không do dự.
Hai chuyện này sẽ trở thành khúc mắc trong lòng, dù có cố quên đi để ở bên nhau thì cũng chẳng thể dài lâu.
Thay vì ở bên nhau mà trái tim không thể đồng điệu, cô thà rằng cắt bỏ từ đây, không gặp lại nhau nữa.
Ái Phương đẩy cửa bước vào, nhìn cô thật lâu mới nói: "Cô thực sự muốn làm thế? Chỉ vì chuyện hôm nay?"
"Còn vì chuyện khác.
Chị không thấy tôi đi khám thai cùng mẹ đẻ sao?"
"Anh ta bị rách da, khâu mấy mũi rồi, giờ đang nằm nghỉ, có vẻ như cũng bị mệt mỏi quá độ" Ái Phương nói với cô về tình hình của anh.
Thuý An nhắm mắt, thở hắt ra một hơi nói: "Không liên quan đến tôi".
"Cô dứt khoát thật đó, đủ ác.
Anh ta tỉnh lại nhất định sẽ đau xót đến chết đi sống lại"
Vừa nãy lúc trong phòng cấp cứu chính người phụ nữ này đã níu lấy tay cô ấy ra hiệu cho cô ấy lại gần bên cạnh mà nói: "Chị muốn anh ấy đau khổ không? Tôi biết chị hận anh ấy.
Giúp tôi.
Nói cho anh ấy biết, tôi sảy thai rồi, không muốn gặp anh ấy".
Ái Phương giật mình: "Cô nói cái gì thế? Tôi sẽ không làm chuyện này".
"Chị không nhớ đứa con đầu tiên của chị đã mất như thế nào sao? Chị không hận sao?"
Không biết là do bị k1ch thích bởi câu nói này, nhớ đến đứa trẻ còn chưa thành hình đó của mình hay vì bị chập mạch ở đâu mà cô ấy lại đồng ý với Thuý An, giúp cô lừa anh.
Trước khi rời khỏi phòng bệnh Ái Phương còn dặn cô chú ý theo dõi sức khoẻ, hôm nay đã động thai doạ sảy thì cả thai kỳ đều phải chú ý theo dõi từng thay đổi nhỏ, đặc biệt là 3 tháng đầu.
Qua 3 tháng rồi mới có thể tạm thả lỏng, nhưng có dấu hiệu lạ thì phải đi viện ngay.
Cô gật đầu nói cảm ơn.
...
Anh tỉnh lại, không quan tâm đến việc mình còn quấn băng trên đầu, vội vàng chạy đi hỏi xem cô nằm phòng nào.
Khi biết rồi thì hớt hải chạy tới đó, mở cửa bước vào ngay.
"Cậu đến làm gì nữa?" mẹ cô quắc mắt quát.
Bà đã được con gái tiết lộ chuyện cô không sảy thai rồi, nhưng nghe kể lại chuyện xảy ra lúc bà không có ở đây thì vẫn không thể cho anh thái độ tốt được.
"Mẹ, con muốn nói chuyện với anh ấy một lát"
Mẹ cô nghe thế thì rời khỏi phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Anh đứng giữa phòng, không dám lại gần sợ cô chán ghét.
Anh run run nghẹn giọng nói: "An, anh xin lỗi.
Anh xin lỗi em".
"Anh không có lỗi.
Chị ấy cũng không có lỗi.
Trong chuyện này chỉ có kẻ gây rối kia có lỗi"
"An, con...con...không còn nữa..." anh nói câu này ra mà cảm thấy tức ngực khó thở, đau tới xé lòng "Xin em hãy nghĩ đến sức khoẻ, anh đánh anh chửi anh cũng được, em đừng nhịn trong lòng làm ảnh hưởng sức khoẻ".
"Chúng ta ly hôn đi" cô nhắm mắt, nhẹ nhàng nói ra câu nói đau lòng này.
Anh vội chạy tới bên giường, bối rối cầm tay cô đập lên người mình: "Đừng em! Xin em đừng nói thế! Em giận thì đánh anh đi, xin em đừng nói đến ly hôn".
Cô rút tay ra, lạnh lùng nói: "Cho dù có bỏ qua chuyện hôm nay thì chuyện hôm qua tính thế nào?"
"Anh..." Hoàng Duy cứng miệng, anh không có gì để bao biện cho bản thân.
"Mẹ em đã gọi luật sư rồi, sau này sẽ do luật sư liên hệ với anh.
Chúng ta...đừng gặp lại nhau nữa"
Nói rồi cô rút chiếc nhẫn cưới trong tay, đặt nó vào tay anh.
Xong xuôi liền đưa tay đẩy anh ra, xoay người đắp chăn trùm kín đầu thể hiện ý đuổi khách.
Anh cầm chiếc nhẫn trong tay, cảm giác nó nặng nề vô cùng.
Cô trùm kín chăn, anh nhìn thấy vai cô rung rung, nghe được tiếng khóc thút thít của cô nhưng lại không dám chạm tới, không dám an ủi như xưa.
Mẹ cô quay lại phòng, nhìn thấy cảnh này thì gắt với anh: "Về đi, con tôi cần nghỉ ngơi".
Nói xong liền vừa kéo vừa đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa lại.
Anh đứng trước cửa rất lâu, cứ nhìn vào cửa phòng bằng ánh mắt thẫn thờ vô định.
Có rất nhiều người qua lại, họ đều nhìn anh khó hiểu và bàn tán gì đó.
Lát sau bố cô đến thăm thì cũng nói với anh y như mẹ cô, đều là đuổi về.
Anh trai và chị dâu cô chạy tới, cũng không có thái độ tốt với anh, liếc nhìn anh khinh bỉ không nói gì.
Đến tận khi trời tối, bệnh viện yêu cầu người nhà bệnh nhân ra về bớt, chỉ có ai có thẻ chăm sóc mới được ở lại thì anh mới buộc phải về.
Bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời đầy sao, anh ngửa mặt hét một tiếng thật lớn cực kỳ đau khổ rồi ra đường thất thểu đi bộ về, vừa đi vừa khóc mặc kệ ánh nhìn của người qua đường.
...
Thuý An nói với gia đình về ý định quay lại nước ngoài tiếp tục sinh sống, mọi người đều phản đối.
Sức khoẻ cô còn yếu, lại đang mang thai thì sao có thể bay đi được.
Cô phải làm công tác tư tưởng cả tháng mọi người mới xuôi xuôi.
Cuối cùng cô phải dùng chiêu cuối, nói rằng đứa trẻ sinh ra ở đất nước này sẽ có 2 quốc tịch, sau này sẽ có nhiều quyền lợi hơn vì trở thành một công dân toàn cầu thì mới được mọi người gật đầu đồng ý.
Luật sư mà mẹ cô tìm làm việc rất nhanh gọn, xin đơn phương ly hôn còn có thể rút ngắn thời gian chờ xử lý, chứng tỏ quan hệ trong ngành không tệ.
Trong thời gian chờ làm thủ tục ly hôn cô cũng đã xin nghỉ việc hẳn.
Trước mắt sẽ dùng visa du lịch, cô đã từng đi đất nước đó học tập và làm việc rồi nên xin visa du lịch không có gì khó khăn.
Cô dự định tìm được công việc mới bên