Chu Cầm nhận lời đề nghị của công ty Khoa Duy, làm việc ở bộ phận nghiên cứu của công ty.
Từ xưa đến nay anh vẫn luôn đi nhanh hơn bạn cùng trang lứa, nếu không phải bị Kỳ Tiêu chặn kín con đường phía trước hồi cấp hai thì có lẽ anh đã lên đại học trước tuổi rồi.
Lúc học đại học, ưu thế về chỉ số thông minh của anh biểu hiện ra vô cùng rõ rệt, bỏ xa đám bạn xung quanh.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà một sinh viên đại học như anh có thể trúng tuyển vào “Kế hoạch hàng triệu sinh viên tài năng” của Khoa Duy.
Mà Hạ Tang thì dựa vào thành tích xuất sắc suốt bốn năm đại học để giành được suất học nghiên cứu của trường, thuận lợi lên học nghiên cứu sinh.
Nếu Chu Cầm lựa chọn đi làm thì cô tiếp tục đào tạo chuyên sâu, đương nhiên những thứ mà cô học được cũng có có thể giải quyết được vấn đề xuất hiện trong công việc thực tế của Chu Cầm.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau nỗ lực, tương lai sẽ gần ngay trước mắt.
Vào tháng tám, giữa mùa hè khô nóng, Hạ Tang và Chu Cầm đi gặp chủ nhà LOFT mà lúc trước thuê ngắn hạn để kí hợp đồng thuê dài hạn.
LOFT ở gần đường tới trường học, tuy rằng khá xa công ty Khoa Duy nhưng lại tiện cho Hạ Tang đến trường hằng ngày.
Sau đó, hai người lại đi siêu thị nội thất, mua không ít đồ điện gia dụng, còn lắp đặt cả bồn tắm, cải tạo lại chung cư một phen, trở nên càng ấm áp thoải mái hơn.
Hạ Tang cảm thấy thấp thỏm lại chờ mong, bởi vì từ hôm nay trở đi, cuộc sống mới tốt đẹp của bọn họ đã vén màn.
Buổi tối, Hạ Tang kéo tay Chu Cầm, đi tới quán bar yên tĩnh ở khu đi bộ để uống một chén, chúc mừng bọn họ hoàn toàn có khởi đầu mới.
Trước đây, Chu Cầm không cho Hạ Tang uống rượu, nhưng sau này trưởng thành hơn một chút, trái lại, anh cũng không quản cô nghiêm khắc như vậy nữa.
Nếu cô vui thì cứ kệ cô đi.
Cô người yêu này trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra lại là cô bé ma men.
Các cặp khác có chuyện gì vui thì hẹn hò chúc mừng bằng cách đi ăn cơm xem phim, nhưng Hạ Tang mở miệng chính là ——
“Anh Cầm ơi, đi thôi đi thôi, đi uống rượu thôi!”
Ở khu vườn nhỏ ngoài trời của quán bar yên tĩnh, Chu Cầm nhìn đôi mắt đen láy có vẻ hơi say say, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ của Hạ Tang.
“Chưa từng gặp ai thích uống rượu như vậy.” Anh nói xong, gắp một miếng bò kho đặt vào cái đĩa nhỏ của cô: “Ăn một ít trước đi.”
“Anh yêu ơi, em chỉ thích uống rượu với anh thôi.” Hạ Tang với chén rượu Mojito, giơ tay cụng ly với Chu Cầm: “Rất thú vị.”
“Vì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bởi vì sau khi em uống say, anh sẽ rất thương em, còn cõng em về nhà nữa.”
Khóe miệng của Chu Cầm nở nụ cười nhạt: “Giỏi lắm, lần sau anh vứt em ở trên đường luôn.”
“Anh sẽ không nỡ đâu.” Hạ Tang ngồi vào bên cạnh anh, thân mật giơ tay ôm lấy cổ anh, dán mặt vào ngực anh, làm nũng: “A Đằng, ôm một cái.”
Chu Cầm dùng một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một cái tay khác đang cầm thuốc hơi hơi dịch ra, tránh làm cô sặc.
Anh rất ít khi hút thuốc, càng không hút ở trong phòng, chỉ có điều, khi áp lực công việc nặng nề hoặc là khi vô cùng thả lỏng, thỉnh thoảng anh sẽ hút một hai điếu, Hạ Tang cũng mặc kệ anh.
Cô bẻ ngón tay của anh ra, cầm lấy nửa điếu thuốc trong tay anh.
Chu Cầm cho rằng cô muốn dập tắt giúp anh nên đưa luôn cho cô, không ngờ cô gái nhỏ lại đưa lên môi mình, cắn một cái.
Đôi môi đỏ mọng mịn màng của cô gái nhỏ ngậm ở đầu thuốc, cũng làm ra vẻ hút một hơi.
Chu Cầm biết cô sẽ không hút thật, cùng lắm là ngậm chơi chơi ở trong miệng mà thôi, trước đây, cô vẫn luôn thích như vậy, cố ý chơi xấu để chòng ghẹo anh.
Đáy mắt anh chứa ý cười, nhìn cô gái nhỏ phun khói trắng lượn lờ vào mặt mình, đáy mắt cô long lanh ánh nước, vô cùng gợi cảm.
Chu Cầm giật mẩu thuốc ra khỏi đầu ngón tay cô, sau đó cúi đầu gặm môi cô, hung ác đè ép ức hiếp cô, nuốt chửng hô hấp vị bạc hà của cô.
Vốn dĩ đầu óc Hạ Tang đã mơ màng hồ đồ, anh hôn một cái, càng khiến cô điên đảo thần hồn hơn, tựa như rơi xuống từ trên trời.
“Ưm…” Cô nhỏ giọng rên một tiếng.
Chu Cầm càng hôn nồng nhiệt hơn, há miệng, quấy lấy cái lưỡi mềm mại ướt át của cô, quấn quýt triền miên.
Hạ Tang đã sắp không thở nổi, chống cự dịch sang bên cạnh, anh cho cô vài giây để thở rồi lại muốn hôn tiếp.
Hạ Tang vội vàng ngửa ra sau, đương nhiên là anh hôn vào cổ cô, anh không tha cho bất kì một tấc da tấc thịt nào, mãi cho đến khi không thể tấn công xuống nữa thì mới dừng lại.
Trong ánh sáng yếu ớt mập mờ, tay Hạ Tang nắm chặt lấy cổ áo của anh, động tình nhìn anh, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “A Đằng, về nhà đi.”
“Vội cái gì?” Đáy mắt của Chu Cầm ẩn chứa ý cười xấu xa, chậm rãi rót thêm cho mình một chén rượu, sau đó cụng ly với cô: “Bây giờ vừa mới đến thôi mà.”
Hạ Tang biết anh đang cố ý chơi xấu, định khiến cô thấy khó chịu.
Cô bưng chén rượu lên, thờ ơ uống một hớp: “Không vội.”
Chu Cầm dùng mũi cọ cọ vào tai cô, hô hấp ướt nóng phả vào bên tai cô, cố ý dùng giọng gợi cảm để chòng ghẹo cô: “Thế à?”
Hạ Tang nghiến răng nghiến lợi đẩy anh ra, ngồi xuống chỗ đối diện anh: “Anh phiền muốn chết.”
Anh cười nghiền ngẫm, gắp cho cô hai cục đá: “Hạ nhiệt đi.”
“Chờ đi, đêm nay sẽ bắt anh quỳ cả đêm.”
“Em nỡ sao?”
“Anh xem em có nỡ không nhé!
Đúng lúc này, di động của Hạ Tang rung lên, cô nhìn thấy thông tin của cuộc gọi video thì giật nảy mình: “Là mẹ em!”
Chu Cầm ra sức xoa mặt cô, khiến men say trên mặt cô dịu đi: “Ra ngoài nghe đi, đừng uống say rồi nổi khùng.”
Hạ Tang cảm giác cơn say đã sớm bay biến gần hết, cầm di động rồi thấp thỏm ra khỏi quán bar.
Bây giờ, bà Đàm tựa như lựu đạn được cài giờ nổ, lần nào bà gọi điện hoặc là gọi video thì cũng đều có thể khiến Hạ Tang giật mình đến mức da đầu tê rần rần.
Cô châm chọc một câu sau đó hít sâu, chấp nhận cuộc gọi video: “Alo, mẹ ạ?”
Đàm Cận ngồi trên ghế trong phòng sách, đằng sau là kệ sách sát đất cao tới nửa bức tường ở nhà.
Như như bà đang phê duyệt công văn, di động được đặt ở trên bàn: “Đang làm gì thế?”
Giọng điệu thản nhiên hờ hững, chắc chỉ là “hỏi thăm” bình thường chứ không phải là điều tra.
Hạ Tang bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Con đang đi chơi, không phải đang nghỉ hè à?”
“Sao nghỉ hè mà không về nhà?”
“Không phải mẹ bảo cô chuẩn bị thi cử à?” Cô lắp bắp nói, không nói rõ là thi cái gì.
Nhưng hiển nhiên Đàm Cận không phải là người dễ bị qua mặt như vậy, hỏi: “Chuẩn bị thi GRE* à?”
*GRE là viết tắt của The Graduate Record Examination.
Đây là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD).
Cô “à” một tiếng, vẫn nói chuyện lắp bắp như cũ.
Đàm Cận đập công văn trong tay xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Còn định lừa mẹ tới khi nào?”
Tim Hạ Tang đập thình thịch, cúi đầu nhìn giày, buồn bực nói: “Mẹ đã nói từ lâu rồi, ngành này của con không cần ra nước ngoài, đại học Đông Hải đã là trường tốt nhất rồi.”
“Mẹ không có hứng với ngành học của con, nhưng chuyện đàn violin của con thì không thể dừng bước tại đây được.” Đàm Cận nói: “Cô Hàn Hi đã liên hệ với Học viên âm nhạc hoàng gia của nước Anh cho con rồi.
Tháng mười có một bài phỏng vấn qua mạng, thầy cô bên kia muốn nghe con đàn, bây giờ con phải chuẩn bị đàng hoàng cho mẹ.”
“Con sẽ không đi đâu!” Hạ Tang vội vàng nói: “Đàn violin là con làm theo yêu cầu của mẹ, chứng nhận nên thi thì thi hết rồi, mẹ còn muốn con phải làm thế nào nữa!”
“Ở trong nước, trình độ của con là hạng nhất, cho nên mẹ mới bảo con ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Vẫn còn sớm lắm, Hạ Tang, đừng bỏ phí thiên phú của mình.”
“Nhưng con thật sự không muốn đi.” Mắt Hạ Tang hơi hơi đỏ lên: “Mẹ có thể đừng ép con không?”
“Nếu bây giờ mẹ không ép con thì sau này con có hối hận thì cũng muộn rồi.” Đàm Cận tận tình khuyên bảo: “Ngày xưa con đã từng nói, con muốn trở thành người giỏi nhất.Thế nào? Bây giờ yêu vào, ý chí cũng bị mài mòn gần hết rồi à?”
“Mẹ, hiện tại con thật sự rất hạnh phúc, chẳng lẽ mẹ không hi vọng con được