Bọn họ đến một nhà hàng thịt nướng trong trung tâm mua sắm ngay phố đi bộ để dùng bữa.
Hạ Tang bực bội và phiền muộn, không thể ngừng nghĩ về câu nói của Chu Cầm.
“Tôi không xứng…”
Dù chỉ là lời nói đùa, nhưng cô vẫn không hề thích chút nào.
Hạ Tang buồn bực ngồi im một chỗ, tâm trí rối tinh rối mù.
Hứa Thiến cắm ống hút, uống một ngụm sữa dừa.
Lý Quyết thấy hai cô gái không có hứng ăn, vì thế chủ động nhận trách nhiệm nướng thịt, còn cuộn rau cho bọn họ, quả là đức hạnh vô cùng.
“Thịt ba chỉ phải cuộn với rau xà lách, thêm cả trứng cút và hành tây, mới là đỉnh của chóp.”
Hứa Thiến cho dù không có hứng ăn, nhưng cũng đột nhiên phát hiện ra những món ăn mà Lý Quyết bày trên đĩa: thịt ba chỉ nướng, hành tây, trứng cút lộn, bánh bao hấp thái lát… đeeuf là những món cô thích nhất, lần nào đi ăn nướng cũng nhất định phải gọi.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết tôi thích ăn những thứ này?”
Lý Quyết chế nhạo: “Cậu đoán xem làm sao tôi biết?”
“Hừ, lười đoán.”
Lý Quyết nói với Hạ Tang: “Đụng đũa đi, sao cậu không ăn.”
“Chu Cầm nói sẽ không đến sao?” Hạ Tang hỏi lại.
“Đúng thế, anh ấy nói phải ở lại công ty tăng ca, không đến được.”
Hạ Tang khịt mũi, tinh thần xuống dốc, lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Chu Cầm, hỏi buổi tối về nhà anh ăn gì, trong lòng có chút không an tâm.
Đang soạn tin nhắn, cửa thang máy đối diện cửa kính trong suốt sát sàn mở ra.
Người vận áo trắng quần âu Chu Cầm, bước ra khỏi thang máy.
Sau khi anh bắt đầu thực tập, phong cách ăn mặc đắng đắn hơn thời sinh viên rất nhiều.
Chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn tôn lên dáng người hoàn hảo của anh, hàng cúc được thắt lên đến yết hầu, toát ra vẻ tiết chế nhưng cũng gợi cảm hút hồn vô cùng.
Anh nhìn mấy người ngồi bên cửa sổ, đi thẳng vào nhà hàng, thuận tiện ngồi xuống cạnh Hạ Tang.
Anh vừa tới, Hạ Tang đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Luôn là như thế, chỉ cần có anh ở cạnh, những phần trống trải nơi trái tim cô sẽ lập tức được lấp đầy.
Cô biết đây là một kiểu phụ thuộc, cảm giác phụ thuộc còn mạnh hơn so với hồi trung học và Đại học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ ngày cô trở thành người phụ nữ của anh, Hạ Tang đã coi anh như một phần cơ thể mình.
Cô vô thức ngồi gần Chu Cầm hơn.
Mặc dù hai người… vẫn đang chiến tranh lạnh.
“Xin lỗi, đến muộn rồi.”
“Không cần xin lỗi.” Lý Quyết cười nói: “Dù sao bọn em cũng không đợi anh.”
Hạ Tang đặt đũa xuống, chất vấn Lý Quyết: “Không phải cậu nói anh ấy sẽ không tới sao?”
“Thế mà cậu cũng tin?” Khoé miệng Lý Quyết nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Vợ ở đây, anh ấy có thể không tới chắc?”
Hạ Tang còn chưa kịp đáp, Chu Cầm đã lạnh lùng nhả ra bốn chữ: “Cô ấy không phải.”
“……”
Hạ Tang nghiến răng liếc anh: “Anh lại muốn làm chó?”
Chu Cầm quét mã, gọi thêm vài món cô thích ăn, nhướng mày lười biếng đáp: “Anh dùng ngôi thứ ba, câu này là nói với Lý Quyết, em có ý kiến sao?”
Hạ Tang tức đến mức phồng má: “Đáng ghét!”
Hứa Thiến cạn lời nhìn bọn họ: “Đủ chưa, đến trẻ con mẫu giáo cũng không cãi nhau như hai người.”
Hạ Tang không thèm để ý đến Chu Cầm nữa, Chu Cầm cũng mặc kệ cô, lẳng lặng nước cánh gà.
Chờ đến khi gà chín mềm, anh đặt lên chiếc đĩa cạnh cô, cũng không nói là đưa cho cô.
Ngược lại, cô không hề khách sáo.
Anh gắp bao nhiêu, cô ăn bấy nhiêu.
Chu Cầm không ăn nhiều, chỉ nướng thịt cho cô.
“Anh Cầm, nghe nói anh làm việc ở công ty Khoa Duy, lợi hại nha.
Ngành của anh, có bao người đủ tư cách gia nhập công ty này chứ.” Lý Quyết cảm thán: “Nghe nói công ty này còn có Kế hoạch triệu sinh viên tài năng gì đó, mức lương của nhân tài vô cùng cao, lên đến trăm vạn.”
“Hiện giờ tôi vẫn chỉ là thực tập sinh.” Chu Cầm trầm giọng đáp: “Tạm thời chưa nhiều đến thế.”
“Chắc chắn anh sẽ làm được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.” Ánh mắt Lý Quyết sáng lên, có vẻ như rất vui mừng: “Hồi trung học em đã biết, vật trong ao chính là vũ khí lợi hại nhất.”
Hạ Tang thấy Chu Cầm chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho cô, bản thân mệt cả ngày trời cũng không ăn gì, bèn lấy cánh gà từ bát mình gắp cho anh.
Chu Cầm nhìn cô, cô trừng mắt nhìn anh, tựa hồ như chiến tranh lạnh đến giây cuối cùng.
Dưới gầm bàn, lòng bàn tay ấm áp của anh đặt lên đùi cô, xoa bóp nhẹ nhàng.
Cô hơi mở ra, anh lại phủ lên trên.
Bây giờ là giữa mùa hè, cô cũng chỉ mặc một chiếc váy ngắn mỏng.
Hạ Tang bị đầu ngón tay anh trêu chọc, hai má đỏ bừng cả lên.
“Cậu ở trong đội tuyển thế nào?” Chu Cầm hỏi Lý Quyết: “Huấn luyện vất vả không?”
“Rất thoải mái.” Lý Quyết nhẹ nhàng nói: “May là trước kia em và anh đã tập luyện với cường độ cao, thể lực cải thiện không ít.
Cho nên ở trong đội tuyển quốc gia có mệt thế nào, cũng không bằng khoá huấn luyện trước kia của chúng ta.”
Hứa Thiến nói: “Không phải chứ, còn dễ hơn hồi trung học của cậu?”
“Lúc tôi tập luyện với anh Cầm còn khó hơn đội tuyển quốc gia nhiều, một người vừa có thiên phú vừa kỹ năng nổi bật và chăm chỉ như thế.” Lý Quyết vỗ vai Chu Cầm: “Năm đó đội tuyển ra mặt mời mọc bốn lần, cũng không lay động được đại thần này.”
Hứa Thiến thở dài: “Chu Cầm, anh không trở thành ngôi sao bóng rổ, đúng là rất tiếc.”
“Không có gì đáng tiếc cả.” Hạ Tang cắt ngang, sợ hai người khơi lại những tiếc nuối và ký ức buồn năm xưa: “Anh ấy hiện giờ cũng rất tốt.”
Nói xong, cô cũng đặc biệt nhấn mạnh: “Em cũng đang dùng ngôi thứ ba, không nói chuyện với anh.”
Khoé miệng Chu Cầm hơi nhếch lên: “Hiện tại em đang nói chuyện với anh mà.”
“…… Đáng ghét!”
Bàn tay anh từ giữa hai chân trườn lên thắt lưng, ôm cô xích lại gần, véo làn da mỏng manh sau lớp váy của cô.
Hạ Tang bị anh trêu chọc đến tâm tình không yên, lườm anh một cái, anh chỉ khẽ mỉm cười.
Lý Quyết và Chu Cầm lâu ngày không gặp, chuẩn bị uống với nhau một ly.
Chu Cầm không từ chối, rót đầy bia cho hai người.
Thấy vậy, Hạ Tang vội nói vài câu với Hứa Thiến.
Hứa Thiến lên tiếng: “Hạ Tang nói ngày mai anh còn phải đi làm, không được uống rượu.”
Chu Cầm cũng rất nghe lời, cầm lon Coca của Hạ Tang lên, chạm với chai bia của Lý Quyết: “Lấy nước thay bia.”
Lý Quyết bĩu môi, chua ngoa nói: “Đã không phải vợ, anh còn nghe lời như thế làm gì.”
“Không nghe lời, đêm nay cô ấy sẽ trừng phạt.”
“Thôi thôi! Ai cho phép hai người nói mấy lời này ở nơi công cộng hả.”
Hạ Tang đá vào chân Lý Quyết một cái, Lý Quyết lập tức đổi chủ đề: “Gái ngoan, cậu thì sao? Sau này có dự định gì?”
“Hi vọng việc học thạc sĩ sẽ diễn ra thuận lợi.” Cô trừng mắt nhìn Chu Cầm, nghiến răng nói: “Bằng không, mẹ tôi sẽ đuổi tôi đi Anh.”
Bàn tay đang nướng thịt của Chu Cầm hơi dừng lại, đôi mắt đen bình tĩnh loé lên chút sóng ngầm, nhưng không nói gì.
Hứa Thiến nói: “Bài thi cuối kỳ các môn của cậu đều đứng nhất, chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Cô đương nhiên biết, chỉ là đang tức giận nên nói vậy mà thôi.
Ăn xong, Hứa Thiến đề nghị mọi người đi xem phim.
Hứa Thiến biết cô ấy nhất định không muốn về quá sớm, sợ Lâm Chỉ Ngôn đứng đợi dưới ký túc xá.
Hạ Tang đặt bốn vé của bộ phim mới nhất ở rạp chiếu gần nhất.
Vì là cuối tuần nên rạp chiếu phim có rất nhiều người, Chu Cầm và Lý Quyên mỗi người mua một hộp bỏng ngô và khoai tây chiên, ngồi cạnh hai cô gái.
Nhiều cô gái trẻ bước vào sảnh rạp chiếu phim, nhanh chóng bị dáng vẻ anh tuấn của bọn họ thu hút, nhưng lúc nhìn sang hai cô gái ngồi cạnh, không giấu được vẻ tiếc nuối và hụt hẫng.
Hạ Tang gan lớn, đương nhiên không chú ý đến ánh mắt của các cô gái xung quanh.
Mà Hứa Thiến trước kia từng trà xanh bao năm, đây cũng là lần đầu cảm nhận được thế nào là