Tháng Chín, hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Khoa Duy sắp diễn ra, công việc của Chu Cầm trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.
Hệ thống quản lý nhà thông minh là tâm điểm của hội nghị, thu hút được rất nhiều sự chú ý trong và ngoài nước.
Vài tháng trước hội nghị, các blogger công nghệ trên đa phương tiện truyền thông lớn đã lần lượt xây dựng chủ đề, tạo nên mức độ phổ biến rất cao.
Hạ Tang biết Chu Cầm tốn rất nhiều tâm huyết cho hệ thống quản lý nhà thông minh, mỗi ngày đều tăng ca đến tận khuya, không ngừng kiểm tra, tìm lỗi và sữa chua để đảm bảo mọi thứ không xảy ra sai sót.
Nửa đêm, Hạ Tang tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh không có người.
Cô đi chân trần, rón rén xuống lầu.
Dưới lầu không bật đèn, ánh sáng máy tính cạnh bàn làm việc chiếu vào đường nét tuấn tú trên mặt người đàn ông.
Bóng lưng anh có phần mệt mỏi, nhưng vẫn cẩn trọng gõ bàn phím, cố gắng không phát ra tiếng động ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Tang.
“A Đằng, chưa ngủ sao?”
“Ừm, làm phiền đến em rồi?”
“Không phải, anh không bên cạnh, em ngủ không ngon.”
“Ngoan, lát anh sẽ lên.”
Hạ Tang đau lòng, cô vào bếp lấy táo và lê ra gọt thành từng miếng nhỏ rồi bày lên đĩa.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, không cẩn thận bị dao cứa vào đầu ngón tay.
Cô co tay lại, đau đớn cau mày.
Mặc dù vết rách không sâu, nhưng vẫn có máu rỉ ra.
Hạ Tang chịu đau, dùng nước rửa sạch vết thương, nặn hết máu ra rồi băng bó lại.
Trước giờ cô chưa từng phải động tay vào bất cứ thé gì, cô không biết nấu ăn, không biết làm việc nhà, mẹ cũng không yêu cầu cô học những thứ đó, nên ngay cả việc đơn giản nhất là gọt hoa quả cũng có thể khiến cô thổ huyết.
Thực sự vô dụng.
Hạ Tang nhìn bóng lưng ngay thẳng đang ngồi trước máy tính của người đàn ông.
Cô không bao giờ biết cảm giác bị dồn đến đường cùng là như thế nào, từ khi sinh ra cô đã là một bông hồng xinh đẹp trong lồng kính, chỉ có ánh sáng và cây cỏ bầu bạn.
Mà Chu Cầm thì ngược lại, anh như cỏ dại mọc nơi vách núi, dầm mưa dãi nắng, chỉ cần buông thả một chút sẽ rơi xuống vực sâu.
Cô nhớ về nhiều năm trước, lần cuối cùng cô gặp Hồ Chỉ Ninh trên cầu.
Khi đó Hạ Tang muốn dẫn Hắc Hắc đi, nhưng Hồ Chỉ Ninh đã tức giận nói rằng---
“Người như cậu, không bao giờ có thể hiểu được anh ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tang của khi đó, không tin vào câu nói đấy.
Hiện tại, cô cũng không tin.
Hạ Tang đặt đĩa trái cây xuống cạnh Chu Cầm, sau đó kéo ghế qua, bật máy tính của mình lên, chuẩn bị thức khuya với anh.
Chu Cầm liếc mắt nhìn vài miếng táo có hình dạng bất thường và kích cỡ khác nhau trên đĩa, đang định trêu chọc vài câu thì đột nhiên thấy ngón tay Hạ Tang đang băng urgo.
Anh lập tức nắm lấy tay cô, tháo băng urgo ra.
“Đừng.” Hạ Tang đau đến thu tay lại, bất mãn nói: “Anh đừng lỗ mãng như vậy được không!”
Chu Cầm nhìn vết rách trên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, đau lòng nói: “Những chuyện này, nếu không làm được thì đừng làm.”
“Ai nói em không làm được.”
Anh đẩy đĩa hoa quả vào tay cô: “Nhìn cách em gọt táo mà xem.”
Táo trong đĩa to nhỏ bất thường, hình thù cũng kỳ quái.
Chu Cầm tìm hộp thuốc, rắc chút bột thuốc trắng Vân Nam lên vết thương của cô, sau đó quấn một cái urgo mới.
“Chu Cầm, có phải em đang gây trở ngại cho anh không?” Hạ Tang buồn bã nói: “Không làm được thứ gì hết, dù có muốn thức khuya cùng anh, cũng không giúp được việc gì.
Đến táo cũng gọt xấu thế này.”
Chu Cầm quan sát tâm trạng chán nảy của cô, rủ mắt liếc nhìn: “Anh trách em câu nào rồi sao?”
“…”
Anh khẽ cười: “Những học sinh xuất sắc đi ra từ trường Trung học số 1 như bọn em, có phải không thích nhìn người khác nỗ lực hơn bản thân? Anh ngồi đây thức đêm làm việc, em lại hoảng đến mức không ngủ được.”
“Không phải vậy.”
Anh vỗ nhẹ đầu cô: “Vậy thì đừng nghĩ linh tinh nữa, mau đi ngủ đi.”
“Không ngủ.” Hạ Tang mở máy tính của mình lên: “Em cố gắng với anh, hoặc nếu anh có vấn đề gì, có thể thảo luận với em.”
“Ngày mai em không có tiết sao?”
“Có chứ.”
“Vậy thì không được.” Chu Cầm xoa đầu cô, khoé miệng cong lên ý cười: “Em có chí hướng của em, anh cũng có của anh.
Nhưng chúng ta đều hướng về cùng một tương lai, cho nên… khác đường cùng đích.”
Câu nói này của anh khiến cô yên tâm hơn nhiều, Hạ Tang nắm chặt tay anh: “Anh Cầm, em hứa với anh, em nhất định sẽ cố gắng trở thành người ưu tú nhất!”
“Em từ từ thôi được không.” Chu Cầm nắm lấy bàn tay băng urgo của cô, hôn nhẹ một cái lên đó: “Anh sợ anh không xứng.”
“Thôi đi, trò đùa bao năm rồi.”
“Mau ngủ đi.”
Hạ Tang đi tới cầu thang, quay đầu nhìn anh: “Anh Cầm, nếu anh muốn thư giãn một chút, thì anh có làm em tỉnh giấc em cũng sẽ không giận.”
Ngón tay trên bàn phím của Chu Cầm chợt khựng lại, đầu óc trống rỗng vài giây, nói không nên lời: “Đến lúc này rồi, đừng câu dẫn anh.”
*
Hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Khoa Duy chính thức diễn ra, sẽ có các cuộc triển lãm kéo dài một tuần trời, chính thức đưa hệ thống quản lý nhà thông minh vào thị trường.
Ngày nào Chu Cầm cũng đi sớm về khuya, dù cố gắng che giấu ra sao, Hạ Tang vẫn có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trong đôi mắt anh.
Hạ Tang đã xem video buổi họp báo của một blogger công nghệ đăng tải, đứng trên bục giới thiệu sản phẩm với các quan khách và công chúng là giám đốc bộ phận R&D của công ty Khoa Duy --- Lý Hi.
Ông dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn của mình, để giới thiệu tất cả các khía cạnh về hệ thống quản lý nhà thông minh.
Tuy nhiên, Hạ Tang với tư cách là người đã thức trắng bao đêm để điều chỉnh hệ thống cùng Chu Cầm, cảm thấy vị giám đốc này không thể hiện được điểm sáng lớn nhất của hệ thống quản lý nhà thông minh.
Cô vừa ăn sáng, vừa xem video, buồn bực nói: “Em nghĩ anh nên là người giới thiệu trong buổi họp báo, anh mới là người sáng tạo chính mà.”
Chu Cầm bình thản đáp: “Anh là người mới, bọn họ có kinh nghiệm hơn.”
Hạ Tang nghĩ cũng phải, nói cho cùng Chu Cầm vừa tốt nghiệp đã gia nhập Khoa Duy, việc bị đàn áp bởi thế hệ đi trước cũng là điều không thể tránh khỏi.
Huống hồ, hào quang nổi bật của người xuất chúng là thứ không thể che giấu.
Trước đây khi còn ở trong đội bóng rổ, anh cũng đã bị người ta hãm hại không ít lần.
Chính bởi vì quá ưu tú, mà cuộc đời anh dường như đã định sẵn để trở thành nhân vật phản diện.
“Anh Cầm, trước kia chúng ta đã chịu thiệt thòi về phương diện này rồi.” Hạ Tang nắm tay anh, nghiêm túc nói: “Không nên quá nổi bật trong mọi việc, anh là người mới, ít nhiều cũng nên giấu tài một chút.”
Khoé miệng Chu Cầm nhếch lên: “Anh biết.”
…
Trong tiết học tiếng Anh buổi sáng, Tô Nhược Di ngồi cạnh Hạ Tang, nói nhỏ với cô: “Chu Ly Ly cũng vào Khoa Duy rồi, nhưng ở bộ phận nhân sự, cậu biết không?”
“Tớ biết.” Hạ Tang nói: “Lúc tốt nghiệp tớ có giúp giáo viên sắp xếp hồ sơ, thấy công ty ký kết hợp đồng là Khoa Duy.”
“Tối qua tớ nói chuyện với cậu ấy, cũng nghe nói đến chuyện Khoa Duy ra mắt sản phẩm mới, hình như Chu Cầm đang làm người phục vụ ở triển lãm, đứng…” Cô ấy liếc nhìn vẻ mặt của Hạ Tang, chậm rãi nói ra vài chữ: “Bưng trà rót nước cho khách.”
Hạ Tang giật mình, quay sang Tô Nhược Di: “Không phải, anh ấy là người sáng tạo chính của bộ phận R&D mà, bộ mã cơ bản của hệ thống quản lý nhà thông minh cũng là anh ấy viết.”
“Thật khó nói, dù sao Chu Ly Ly kể rằng nội bộ Khoa Duy khá phức tạp, dù có bao nhiêu người mới vào làm thì cũng sẽ bị người đi trước lấn át.
Đặc biệt là những người được tuyển dụng qua Kế hoạch triệu sinh viên tài năng như Chu Cầm, rất dễ thấy.”
Hạ Tang lắc đầu, kiên định nói: “Không thể nào, Chu Cầm chưa từng nói với tớ chuyện này.”
“Dù sao, tớ cũng chỉ nghe Chu Ly Ly nói thế, không biết được là thật hay giả.”
…
Trong lúc nghỉ giải lao, Hạ Tang gọi điện cho Chu Cầm.
Một lúc lâu sau, đúng lúc cô định cúp máy thì anh nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông vẫn từ tính như mọi khi, không nghe ra điểm bất thường nào: “Bảo bảo, có chuyện gì sao?”
“Anh đang bận sao?” Cô hỏi: “Lâu như vậy mới bắt máy.”
“Ừm, đang ở khu triể lãm, hôm nay có khá nhiều khách đến tham quan.”
“Anh đang giới thiệu sản phẩm cho họ?”
“Ừm, anh phụ trách điều phối hiện trường.”
“Được, vậy anh cố lên, em nấu cơm tối xong chờ anh về.”
“…”
Thấy Chu Cầm im lặng, Hạ Tang nhíu mày hỏi: “Gì thế! Sao không nói gì nữa.”
Chu Cầm do dự nói: “Hay là gọi đồ ăn ở ngoài đi?”
“Anh không thích ăn cơm em nấu?”
“Không phải.”
“Vậy hôm nay em sẽ làm món sườn xào chua ngọt cho anh.”
Chu Cầm do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Vẫn nên gọi đồ ăn đi, bảo bảo.”
“…”
Chu Cầm tắt