Trên xe taxi, Chu Cầm rút khăn tay ra, im lặng lau mái tóc ướt của Hạ Tang.
“Không phải nói anh không cần đến đón em sao? Mưa lớn thế này, sao lại mắc công đến một chuyến nữa chứ.
”
“Không nghĩ nhiều như thế, nhìn thấy trời mưa nên đã đến đây.
”
Giọng Chu Cầm vô cùng thản nhiên, cũng chẳng nghe ra vui buồn, nhưng anh đó giờ chẳng phải người sẽ biểu hiện rõ cảm xúc lên mặt.
Đương nhiên, Hạ Tang cũng không phải người tỉ mỉ, nên không thấy được tình hình của Chu Cầm.
Cô dựa vào bờ vai của anh, giống như nói chuyện bình thường, nói cho anh chuyện gặp mặt khi nãy, chính là cái người Tôn Lãng làm cho không khí hệt như đưa nữ sinh đến tiếp khách, chửi rủa nói ---
“Đây còn chưa ra khỏi trường đấy, đã tanh hôi như thế rồi, sau này ra xã hội không biết sẽ trở nên a dua, nịnh hót đến đâu nữa, không ngờ trong nghiên cứu sinh còn có người như thế, tức chết em rồi.
”
“Bình thường.
” Chu Cầm hình như đã thành thói quen rồi, nói: “Sau này đến những nơi cao cấp hơn, chuyện này… Chỉ sợ là sẽ càng quá đáng hơn.
”
“Thế không có cách nào để ngăn bọn họ lại sao?”
“Pháp luật chỉ được lập ra cho đúng nề nếp, lại chẳng xen vào mấy vòng luẩn quẩn không có nề nếp này.
” Chu Cầm nghiêm túc nói: “Biện pháp duy nhất là, trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức chẳng ai dám xem thường em nữa, lợi dụng ưu thế lực lượng của mình, mặc kệ trong giới nào, đều không thể thiếu được bước này.
”
Hạ Tang biết chỉ số thông minh của Chu Cầm chính là ưu thế của anh.
Chỉ là bản thân cô, tuy đầu óc cũng có thông minh nhưng chỉ số thông mình còn kém xa so với Chu Cầm.
Đa số thời gian, cô học tập đều dựa vào sự cố gắng không ngừng, dựa vào thói quen được nuôi dưỡng nhiều năm mà thành, dựa vao Đàm Cận đốc thúc bên tai cô.
Chỉ có duy nhất…
Duy nhất tài năng đàn violin của cô, mới chính là thiên phú sở trường của mình.
Đàn violin của cô, ngay cả giáo viên đứng đầu về đàn violin trong nước – Hàn Hi cũng khen không dứt lời, nói bà đã dạy không ít học sinh nhưng không có ai có thiên phú trời ban cho cô.
Nếu cô toàn tâm toàn ý bỏ sức, lấy thời gian luyện tập đương nhiên sẽ trở thành châu báu.
Chỉ tiếc là, tuy lúc cấp ba Hạ Tang vô cùng chán ghét đàn violin, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ hết sức vào chuyện chơi đàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến lời Chu Cầm nói, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng Hạ Tang bắt đầu có một suy nghĩ.
Cô bắt đầu hiểu được lời của mẹ mình nói năm đó.
Bà ấy luôn đốc thúc cô trở nên thật nổi bật, trở thành tầng lớp tinh anh, thật sự là… vì muốn rời xa xã hội cặn bã của Tôn Lãng, rơi xa những thứ gọi là quy tắc ngầm gì đấy.
Tự mặc thêm giáp sắt, trở thành dũng sĩ cô độc, những hy sinh của bản thân đều sẽ được trả giá, hoàn toàn là vì tương lai được thuận theo bản thân mình.
Lúc Hạ Tang im lặng suy nghĩ, điện thoại rung lên.
Cô mở khóa màn hình, nhìn thấy tin nhắn Mục Dương gửi đến cho cô---
“Về nhà chưa?”
Hạ Tang không chút suy nghĩ, trả lời: “Sắp.
”
Mục Dương: “Tới rồi thì nói cho tôi một tiếng.
”
Hạ Tang cũng chẳng nghĩ nhiều, bỏ di động xuống, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đấy, hoảng sợ quay đầu lại nhìn Chu Cầm.
Cô tựa lên vai Chu Cầm, vừa nãy mới trả lời tin nhắn cũng không cố ý tránh né, cho nên chỉ cần anh không nhắm mắt là có thể nhìn thấy nội dung trên di động của cô.
Chu Cầm thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đôi mắt nhỏ, dài không rõ đang nghĩ gì.
“Đây là học trưởng nghiên cứu sinh.
” Hạ Tang chủ động giải thích, nói: “Vừa nãy Tôn Lãng “sắp xếp” cho em cùng Nhã Nhã, anh ấy có hỗ trợ giải vây.
”
Chu Cầm nhanh chóng “ừm” một tiếng, đôi mắt tối dien nhìn ra ngoài trận mưa to rả rít ngoài cửa sổ.
Sau vài phút im lặng, Chu Cầm bỗng nhiên nói ---
“Hạ Tang, xóa anh ta đi.
”
Giọng nói anh vô cùng trầm thấp, bất ngờ kiên định cắt ngang qua bóng đêm yên tĩnh.
Hạ Tang hơi kinh ngạc nhìn sang anh, dáng vẻ anh vẫn lạnh nhạt như trước, vẻ mặt như thường không buồn không giận.
“Chỉ là…” Hạ Tang do dự nói: “Sau này còn phải gặp mặt nhau, xóa rồi không tốt lắm, nhiều lắm là không liên hệ nữa.
”
Chu Cầm cũng không miễn cưỡng cô, cũng không nói gì nữa.
…
Chuyện của Mục Dương này, giống như một cái gai sinh trưởng trong lòng của Chu Cầm.
Thật ra, anh vốn có thể không thèm để ý chuyện này, cũng rất tin tưởng tấm lòng to lớn của cô, kết thêm bạn bè cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến chiếc xe ô tô có rèm che trong đêm mưa ấy, nghĩ đến ánh mắt của Mục Dương nhìn cô, nghĩ đến vòng cổ muốn mua cho cô… cũng đều phải chờ thời gian.
Trong lòng Chu Cầm cũng thêm u ám hơn nhiều, bóng đêm dần dần cắn nuốt anh.
Anh cũng không tự tin, bởi vì năng lực vẫn chưa đủ mạnh mẽ, anh có chút tự ti.
Nhưng trong chuyện của Hạ Tang, anh không có cách nào bình tĩnh được, không có cách nào để bản thân mình tin tưởng cô và anh cùng ngồi taxi về nhà, còn ở trong căn hộ cho thuê…
Anh muốn mang toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên thế giới này đến cho cô, đều đem hết mọi thứ tốt đẹp đến trước mặt cô.
Nhưng anh của hiện tại, vẫn chưa có được toàn bộ thế giới.
Hạ Tang vẫn luôn đánh giá sắc mặt thâm trầm của Chu Cầm.
Về đến nhà, anh cũng như thường lệ, tắm rửa, làm việc nhà, sau đó đi đọc sách.
Nhưng Hạ Tang vẫn cảm thấy được, trong lòng Chu Cầm vẫn có chút không vui.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, nhìn anh ngồi đọc sách dưới ánh đèn mờ, dưới lớp áo mỏng, có thể thấy được đường cong cơ thể của anh.
Anh thật sự rất nghiêm túc, chăm chú suy nghĩ cách kiến thức chuyên ngành trong sách, mọi thứ đều được lưu trữ trong não như bộ nhớ máy tính.
Hạ Tang vươn đôi chân đeo tất hoa, đụng đụng chân anh.
Chu Cầm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái sau đó lại dời mắt đi, tiếp tục đọc sách.
Hạ tang chịu không nổi, giọng buồn bã nói: “Anh không tin em thì cứ nói thẳng là được rồi.
”
“Không có.
”
“Bởi vì em không xóa học trưởng Mục Dương, nên anh tức giận em sao?”
“Anh không tức giận với em.
”
Anh chỉ là… không tự mình vượt qua được thôi.
Nghĩ đến số tiền thưởng năm sáu ngàn tệ kia, nghĩ muốn mua vòng cổ hình hoa hồng kia, nghĩ đến sắc mặt của quản lý tiểu nhân Lý Hi, lại nhớ đến lời cảnh cáo của Giang Dự Trạc…
Bây giờ anh là một người đoạt giải nhất toàn thế giới.
Hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có.
Chu Cầm lắc đầu, khóe môi xẹt qua nụ cười lạnh vô cùng thê lương.
Hạ Tang thấy anh như thế, trong lòng càng thêm tức giận: “Lúc em ghen, anh nói em không tin anh, bây giờ anh biết tư vị này rồi chứ! Chu Cầm, sao anh lại tiêu chuẩn kép thế chứ?”
Vẻ mặt Chu Cầm bình tĩnh, tăng thêm chút khẩu khí, lại nhắc lại lần nữa: “Anh không phải không tin em, cũng không phải tức giận với em.
”
Hạ Tang không biết hôm nay trong công ty Chu Cầm gặp phải chuyện gì, ở trên phương diện cảm xúc này, cô cũng không cẩn thận như Chu Cầm, cho nên vô cùng bực bội, lấy di