Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, bàn làm việc của giám đốc Lý Hi đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Theo thông tin của trợ lý chủ tịch, ngay cả khi Tiêu Nhẫm không liên quan đến chuyện quan báo tư thù [1] của Lý Hi, nhưng có sếp lớn bên trên đích thân can thiệp, hiển nhiên bị lôi kéo vào, không muốn đi cũng phải rời đi.
[1] Lấy việc công để trả thù riêng.
Nhưng đây không phải chuyện khoa trương nhất.
Khoa trương nhất chính là, không lâu sau khi Lý Hi rời đi, Chu Cầm được đề bạt làm Giám đốc bộ phận R&D.
Là một người mới gia nhập công ty một năm, có thể được đề bạt lên vị trí Giám đốc của bộ phận R&D nòng cốt nhất, quả là tốc độ nhanh đến mức ai cũng phải kinh ngạc.
Mặc cho xung quanh nhiều lời bàn tán ra sao, Chu Cầm vẫn không thay đổi sắc mặt, chấp nhận mọi sự sắp đặt của các quan chức cấp cao, thái độ không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo.
Anh không cảm thấy hổ thẹn với bản thân, ngược lại, anh có thể tiếp nhận vị trí một cách bình tĩnh như vậy là bởi vì anh tin rằng, bản thân sẽ đảm nhận tốt vai trò này.
Anh chính trực đàng hoàng, vì thế không quan tâm đến lời đàm tiếu của thiên hạ.
Còn hơn mười ngày nữa là giao thừa, Hạ Tang nhận được điện thoại của Đàm Cận.
Trong điện thoại, giọng điệu của bà không mặn không nhạt, nhưng có thể thấy là đã ôn hòa hơn rất nhiều---
“Tết năm nay, vẫn không định về sao?”
Hạ Tang bình tĩnh đáp: “Chu Cầm không còn người nhà nữa, con không nhẫn tâm để anh ấy một mình ăn Tết ở thành phố Đông Hải.”
“Không phải cậu ta còn có một người mẹ à?”
“Nhưng đó không phải là nhà của anh ấy.”
Đàm Cận thở dài một tiếng.
Đại khái là vì nhớ con gái, hoặc cũng có thể là bởi vì trải qua một năm chiến tranh lạnh, nhìn thấy hai người nỗ lực hết mình để ở bên nhau, bà rốt cục cũng mềm lòng.
Ngữ khí của Đàm Cận dịu lại: “Cậu ta có thể về cùng con, nhưng không có nghĩa là mẹ đồng ý hai đứa.”
Hạ Tang thực ra chỉ chờ câu nói này của mẹ, vui vẻ đáp: “Vâng! Mẹ, chờ anh ấy được nghỉ, chúng con sẽ trở về ngay!”
Đàm Cận hừ lạnh, nói: “Bảo cậu ta ở khách sạn, không được ngủ trong phòng con.”
“Hahaha.”
“Cười cái gì?”
“Không có gì ạ, con sẽ báo cho anh ấy tin tốt này.”
“Tết đến xuân về, hai đứa đặt vé sớm đi.”
“Vâng! Con sẽ đặt vé luôn.
Yêu mẹ!”
“Phải rồi, còn có một chuyện.”
“Sao vậy ạ?”
Đàm Cận do dự một hồi: “Đợi hai đứa quay về… rồi nói vậy.”
Hạ Tang đang vui mừng khôn xiết, cũng không để tâm đến sự ngập ngừng trong lời nói của Đàm Cận.
…
Sau khi tăng ca để hoàn thành công việc cuối năm, Chu Cầm nhận được tin nhắn của Hạ Tang: “Chuẩn bị về gặp gia trưởng thôi!”
Khoé miệng Chu Cầm nhếch lên: “Buổi tối cùng nhau đi chọn quà.”
Hạ Tang: “Vâng.”
Chu Cầm cẩn thận thu dọn bàn làm việc, kiểm tra tất cả hệ thống máy tính đều đã được cài đặt bảo mật an toàn tuyệt đối xong mới tắt máy, bước ra khỏi cửa công ty.
Bên đường đậu một chiếc xe màu đen quen thuộc, cửa sổ từ từ hạ xuống, Chu Cầm nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc già nua của Giang Dự Trạch.
Tóc trên thái dương của ông ta đã bạc đi rất nhiều.
Ông ta lạnh lùng nhìn anh, không nói một lời.
Chu Cầm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở cửa, ngồi vào trong xe.
“Bác Giang, cảm ơn bác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Giang Dự Trạch lên tiếng, Chu Cầm đã nói tiếp: “Chuyện của Lý Hi, cảm ơn bác đã ra tay.”
Giang Dự Trạch nghiêm mặt nói: “Cho dù là Lý Hi hay bất kỳ ai khác, một khi đã vi phạm nội quy trong công ty và làm ra việc sai trái thì tất nhiên phải chấp nhận thu dọn đồ đạc mà cuốn xéo.
Con cảm ơn ta, đại khái không phải vì điều này.”
Chu Cầm hiểu ý của ông ta, nếu không có sự chỉ đạo của ông ta, vị trí kia không thể nào đến lượt một người mới như Chu Cầm.
Giang Dự Trạch nhìn Chu Cầm, giọng điệu vẫn sắc bén như xưa: “Chỉ cần ta nói một tiếng, không chỉ là một vị trí giám đốc nho nhỏ, mà ta có thể cho con một tương lai rộng mở hơn.
Con vẫn tiếp tục ngoan cố sao?”
Khoé miệng Chu Cầm cong lên, bình thản nói: “Bác Giang, con không nghĩ mình mang ơn bác, chỉ vì bác cho con vị trí giám đốc này.
Con tự tin mình có thể làm tốt, cho nên bác hãy yên tâm.”
Chỉ có người cắn rứt lương tâm mới thấy bất an trước những món lợi khổng lồ thu được trước mắt, Chu Cầm biết bản thân có đủ thực lực để đưa Khoa Duy đi theo phương hướng tốt đẹp hơn, cho nên người cần phải cảm ơn không phải anh.
Giang Dự Trạch im lặng nhìn Chu Cầm, nơi thương trường đã rèn luyện cho người đàn ông trước mặt mất đi vẻ trẻ trung và non nớt ngày nào.
Anh của hiện tại, ánh mắt ổn định và cô đọng, nhất cử nhất động đều thập phần lãnh đạm.
Đây là khí chất được rèn luyện chỉ sau một năm trời, tương lai sau này… thật không dám tưởng tượng.
Giang Dự Trạch bất mãn nói: “Ý của con là, ta đã đề bạt con rồi, còn phải cảm ơn con?”
“Không cần cảm ơn, bác Giang, con sẽ cố hết sức để làm tốt nhiệm vụ của mình.”
“Hừ!”
Giang Dự Trạch lăn lộn nơi thương trường đã nửa đời người, chưa từng gặp một tên tiểu tử nào kiêu ngạo như vậy, mỗi một lời nói đều có thể khiến ông tức đến hộc máu.
Anh và con trai Giang Chi Ngang của ông, thật sự không giống nhau chút nào.
Tương lai rộng mở, Chu Cầm không cần ông cho, anh có thể tự mình kiếm được.
Ngay khi Chu Cầm định đẩy cửa xuống xe, Giang Dự Trạch cũng thở dài một hơi, nói: “Con cố chấp không muốn nhận ta làm cha, ta cũng không miễn cưỡng nữa.
Chỉ là bất luận ra sao, mẹ con vẫn đang ở nhà họ Giang.
Tết năm nay con cũng nên về thăm bà, con không có cha, mẹ chính là người thân duy nhất của con.”
Dáng người Chu Cầm khựng lại, bàn tay dưới ống tay áo càng siết chặt: “Sợ là năm nay không rảnh, con phải về nhà bạn gái.”
Sau lưng anh, Giang Dự Trạch khẽ thở dài.
Chu Cầm quả nhiên vẫn là Chu Cầm.
Tất cả những gian khổ và thử thách trong quá khứ, đã tạo nên anh của ngày hôm nay.
Ông sẽ không giờ có thể biến anh trở thành Giang Chi Ngang.
Chấp niệm bao nhiêu năm không buông, cuối cùng vẫn phải ôm nỗi đau mà buông tay rồi.
“Con đi đi…”
Giọng nói yếu ớt của ông ta vang lên: “Con không phải thằng bé, vĩnh viễn không phải.
Con trai ta đã đi, cũng sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Chu Cầm trầm mặc, trong đầu bỗng hiện lên những điều Chu Thuận Bình đã làm cho anh.
Cha mẹ trên dưới thiên hạ, đều yêu thương con cái của họ bằng cả trái tim.
Anh hít sâu một hơi, khống chế nỗi xót xa trong lồng ngực, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu: “Tết Nguyên Tiêu, con có thể đưa Tiểu Tang về nhà họ Giang thăm mẹ không?”
Giang Dự Trạch kinh ngạc nhìn anh, tựa hồ không dám tin vào tai minh: “Con… con nói thật sao? Con muốn đưa con dâu về nhà?”
“Vâng, con dẫn cô ấy đến gặp bác, cô ấy nhất định sẽ rất vui.”
Đôi mắt buồn bã của Giang Dự Trạch hiện lên ánh sáng rực rỡ, ông cố gắng kiềm chế niềm vui, nói: “Được… được, ta sẽ phân phó đầu bếp làm món con thích ăn.”
Nói cho cùng, Chu Cầm cũng không phải người ăn mềm không ăn cứng.
Trước kia dù bị ép buộc và dụ dỗ ra sao, anh cũng không hề lay chuyển.
Nhưng một tiếng thở dài đầy bất lực của Giang Dự Trạch, đã khiến anh mềm lòng.
…
Hạ Tang và Chu Cầm trở về thành phố Nam Khê, nói lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng là nơi bắt đầu mối quan hệ của hai người.
Gió ở đây không mạnh như gió biển ở thành phố Đông Hải, quanh năm suốt tháng đều là gió nhẹ.
Ngay cả mùa đông, trời cũng thường có nắng.
Nhịp sống nơi đây chậm rãi và thong thả, khiến người ta có cảm giác năm tháng trôi qua bình yên vô cùng.
Chu Cầm cầm giỏ trái cây và hộp quà trong tay, đứng trước cửa với Hạ Tang.
Ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nồi áp suất trong nhà, chắc hẳn là mẹ đang hầm món vịt nấu măng chua mà cô thích.
Hạ Tang muốn gõ cửa mấy lần, nhưng bàn tay đều hạ xuống, hồi thi Đại học cô cũng không căng thẳng đến thế.
Cô quay đầu, run giọng nói với Chu Cầm: “Một lát nữa nếu mẹ em nói gì, anh hãy chỉ nghe thôi là được, đừng nói lại, cũng đừng khiến mẹ em tức giận.”
“Dì là mẹ em, anh sẽ không cãi lời.”
“Anh cũng đừng căng thẳng, mẹ em không dữ dằn đến thế.”
Chu Cầm xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nhìn cô: “Ai là người đang căng thẳng cơ chứ?”
Hạ Tang ôm ngực, hít sâu một hơi, lo lắng nói: “A Đằng, mẹ em không phải người dễ thoả hiệp.
Thái độ quay ngoắt 180 độ như vậy, nhất định là che giấu âm mưu gì đó.
Hay là… chúng ta về nhà đi.”
Chu Cầm không nhúc nhích, cau mày nói: “Quà đã mua cả rồi, trở về như thế, anh sẽ là người thiệt thòi.”
Hạ Tang nhìn hộp vòng tay ngọc bội trong tay Chu Cầm, biết rõ chiếc vòng này không rẻ chút nào.”
“Thiệt thòi thì thiệt thòi, em thật sự cảm thấy nữ ma đầu muốn mời chúng ta bữa Hồng Môn Yến [2].”
[2] Đây là một kiểu nói ẩn dụ, bên ngoài thì là một bữa tiệc chào đón nhưng thực chất lại ẩn sâu động cơ thầm kín.
Chu Cầm kéo cô lại, xoa tóc mái cô, cười nói: “Vì em, đừng nói là một bữa Hồng Môn Yến, dù cho mẹ em có ban cho anh một dải lụa trắng, anh cũng chỉ biết tạ ơn.”
“Lúc nào rồi mà anh còn nói đùa…”
Chu Cầm làm bộ trợn mắt treo cổ tự sát, khiến Hạ Tang cười khúc khích, sự lo lắng cũng biến mất hoà toàn: “Trông anh thật ngốc!”
“Hạ Tang, trước kia khó khăn như vậy chúng ta mới có thể ở bên nhau.
Bây giờ là cửa ải cuối cùng, chúng ta cùng nhau vượt qua, được không?”
Hạ Tang nhìn đôi mắt đen kiên định của Chu Cầm, gật đầu.
Chu Cầu nắm chặt lấy tay cô.
Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Đàm Cận mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi ở nhà, xắn tay bực mình nói: “Ở ngoài cửa làm loạn đủ rồi thì mau vào bếp giúp đỡ đi.”
“Mẹ, mẹ nghe lén!”
“Mẹ đâu có rảnh như thế.” Đàm Cận quay người nói: “Mau vào trong.”
Chu Cầm và Hạ Tang bước vào nhà, Chu Cầm nắm chặt bàn tay không yên phận của cô gái nhỏ, lễ phép chào hỏi Đàm Cận rồi đưa món quà được lựa chọn cẩn thận cho bà: “Dì, đây là món quà mà cháu và Tiểu Tang cùng nhau chọn, mong dì sẽ thích.”
Đàm Cận thuận tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem thử.
Là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích trong suốt, kết cấu ẩm, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Đối với một người phụ nữ ở độ tuổi của bà, dùng bất kỳ phụ kiện nào cũng có vẻ hơi cường điệu, thứ tốt nhất chính là ngọc bích.
Mặc dù Đàm Cận rất ít khi chăm chút vẻ ngoài, nhưng chiếc vòng ngọc bích này, thoạt nhìn bà đã yêu thích.
Vẻ mặt lạnh như băng của bà dịu đi một chút, nói: “Món quà đắt đỏ như thế, cũng không tốt ít tiền phải không.”
Chu Cầm ưu nhã đáp: “Chỉ cần dì thích là được.”
“Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi, Hạ Tang nói cậu ở độ tuổi này đã được đề bạt lên làm vị trí giám đốc, không dễ chàng chút nào, phỏng chừng mức lương cũng sẽ không thấp.”
Hạ Tang vội nói: “Mẹ, mẹ nói cái này làm gì.”
Đàm Cận liếc cô một cái, tiếp tục nói với Chu Cầm: “Tôi đối với cậu có vài phần bất mãn, nhưng Tang Tang nhất định phải ở bên cậu bằng được, còn chấp nhận không quay về nhà.
Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, cho nên chỉ đành bảo cả hai đứa về.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chấp nhận cậu.”
“Con hiểu.”
“Nếu hai đứa đã quyết định bên nhau, nhất định phải có nhà có xe, tôi không muốn Tang Tang chịu khổ.”
Đàm Cận đi thẳng vào vấn đề, khiến Chu Cầm ngược lại rất thoải mái.
Anh khẽ cười: “Cháu nhất định, sẽ đáp ứng được yêu cầu của dì.
Có điều…”
“Có điều cái gì?”
“Có điều, Hạ Tang dường như không muốn kết hôn, cháu cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy.”
“Kết hôn là chuyện lớn!” Thái độ của Đàm Cận với chuyện này vô cùng kiên định: “Tôi không thể để con bé náo loạn chuyện này.
Không kết hôn còn ra thể thống gì!”
Hạ Tang nhìn Chu Cầm nói một hai câu đã dụ dỗ Đàm Cận đứng về phía mình, hết sức cạn lời.
Tất cả những lo lắng trước đây đều là thừa thãi, với sức hút của Chu Cầm với những vị gia trưởng, cô