Hai ngày sau, cả nhà đi ra ngoài sông băng, đi thăm các kỳ quan băng lam hiếm thấy.
Không còn gặp lại Kỳ Tiêu nữa, nên Hạ Tang cũng yên tâm hơn một chút.
Ngày đó chẳng hiểu sao anh ta lại xuất hiện ở sân trượt tuyết, nghe giọng anh ta nói không giống như trùng hợp.
Đàm Cận vừa mới đến kỳ sinh lý, tinh thần cũng không còn tốt như mấy ngày trước đây, Hạ Tang nhân cơ hội này đề nghị kết thúc lịch trình, quay về nhà.
Từ Chính Nghiêm thấy Đàm Cận đến kỳ sinh lý nên không được thoải mái, đương nhiên cũng đồng ý.
Đương nhiên Chu Cầm cũng không có ý gì khác, mọi người trong nhà quyết định dẹp đường trở về nhà.
Hạ Tang thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách xa cái tên đáng sợ kia một chút, sau khi trở về cũng không ở lại thành phố Nam Khê, dứt khoát trở về thành phố Đông Hải.
Cô không tin Kỳ Tiêu còn có thể đuổi đến thành phố Đông Hải.
Nghĩ đến chuyện này, trên đường trở về, tâm tình Hạ Tang không hề thấy thoải mái chút nào, im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chu Cầm vừa lái xe, vừa nhìn sang cô, đã nhận ra ngay cô đang có tâm sự.
Từ Chính Nghiêm đang cầm máy ảnh, đang xem lại hình ông chụp cho Đàm Cận –
“Thế nào, không tệ lắm đúng không?”
Đàm Cận liếc nhìn: “Anh còn đi mua một máy ảnh mới như thế, chụp vô cùng rõ nét.
”
Người bố kế này ngoại trừ thể dục ra, thì ham muốn lớn nhất chính là chụp ảnh, vẫn luôn cầm máy ảnh chụp chụp chụp chụp, thật ra cũng chụp được không ít hình Hạ Tang và Chu Cầm diễn trò tình cảm.
Đàm Cận lướt xem ảnh chụp, cảm thán nói: “Nhịn một đôi này, đẹp trai đẹp gái, sinh con ra chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
”
Trong lòng Hạ Tang đang có nhiều tâm sự, phiền não mà dựa đầu vào cửa kính xe, nhắm hai mắt lại.
Đàm Cận không thấy được vẻ mặt không thích hợp của con gái, tiếp tục nói: “Chu Cầm có IQ cao như thế, Tiểu Tang cũng thông minh, cục cưng của hai đứa tụi nó chắc chắn sẽ rất thông minh, tương lai chắc chắn sẽ thành tiến sĩ, nói không chừng có thể lấy giải thưởng Nobel đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Hạ Tang cũng chẳng chịu nổi nữa, trả lời lại: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.
”
“Các con không sinh, mẹ nói như thế không được sao?” Sắc mặt Đàm Cận đen lại: “Gen nhà này tốt như thế, nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng tiếc.
”
“Chẳng lẽ mẹ cảm thấy, cuộc đời của mỗi con người đều chỉ có tiền đồ sao, nếu con sinh con không đạt được chờ mong của mẹ, không lấy được giải thưởng Nobel, có phải nó không xứng với thế giới này không?”
“Hạ Tang, mẹ chỉ nói đúng sự thật thôi, con nóng cái gì!”
Từ Chính Nghiêm cuối cùng cũng khuyên: “Tiểu Tang, mẹ con không có ý đó đâu.
”
Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của Kỳ Tiêu, lại nhắc cô nhớ lại kiếp sống đầy áp lực khi học cấp ba, trong lòng của Hạ Tang cũng ấm ức chết mất.
“Con biết ý của bà ấy là cái gì.
” Hạ Tang lên án nói: “Lúc con học trung học không nghe lời, không có đạt đến yêu cầu của bà ấy, bây giờ bà ấy lại muốn khống chế con của con, một lần nữa đào tạo lại.
”
“Hạ Tang.
” Cuối cùng Chu Cầm cũng mở miệng, trầm giọng nói: “Bình tĩnh một chút.
”
Lời nói của Chu Cầm rất có phân lượng trong lòng của Hạ Tang, cô nhắm mắt lại, hít sâu để bản thân mình giữ bình tĩnh, không cãi nhau cùng Đàm Cận nữa.
Chu Cầm nhìn Đàm Cận qua kính chiếu hậu nói: “Mẹ, mẹ đừng để trong lòng, tâm tình Tang Tang không được tốt.
”
“Mẹ còn không biết sao.
” Đàm Cận hừ lạnh nói: “Tính tình chó chết này, con cũng chịu đựng được.
”
Chu Cầm nhàn nhạt cười: “Thật ra cũng tốt, Tang Tang rất ngoan.
”
Từ Chính Nghiêm cũng vui đùa, làm dịu bầu không khí trong xe xuống: “Vợ chồng với nhau, đầu giưỡng cãi nhau cuối đường làm hòa, hai người bọn nó tình cảm rất tốt, người mẹ vợ này chẳng cần quan tâm đâu.
”
Đàm Cận tức giận nói: “Lần này sau khi trở về, hai đứa trở về thành phố Đông Hải đi, đừng ở nhà đón năm mới nữa, đỡ phải không vui nguyên một năm.
”
Hạ Tang quay đầu lại nói: “Yên tâm đi, con cũng không muốn ở nhà bị giục sanh, đi thì đi!”
Chu Cầm nhíu mày, nghiêm túc nói: “Hạ Tang, được rồi.
”
Hạ Tang nhìn anh một cái, nghe lời im miệng lại, không hề cùng mẹ cãi nhau nữa.
Chu Cầm chạy xe vào một trạm xăng dầu ở cạnh đường quốc lộ, nói: “Xe hết dầu rồi, mọi người xuống xe nghỉ ngơi một lát đi.
”
Đàm Cận xuống xe đi nhà vệ sinh, Từ Chính Nghiêm cũng đi theo bà, chuẩn bị khuyên bà cho tốt, đừng có cùng Hạ Tang khẩu chiến nữa.
“Nha đầu kia, thật không biết sao lại sinh ra nhiều oán hận với em như thế.
”
“Còn không phải do trước đây bị em làm áp lực nhiều quá sao… giờ đang bị tác dụng ngược đấy.
”
“Em để cho nó có tiền đồ, chẳng lẽ không đúng sao? Không phải em ép nó, nó sẽ có tiền đồ như bây giờ sao?”
Từ Chính Nghiêm lắc đầu: “Nếu không có Chu Cầm, con gái em chắc chắn sẽ mắc hội chứng uất ức đấy, em đấy, nên… thấy may mắn đi.
”
Đàm Cận thở dài, không hề nói gì nữa, đưa túi mình cho Từ Chính Nghiêm, rồi vào nhà vệ sinh.
Chu Cầm đỗ xe, nhìn nhân viên công tác ở trạm xăng dầu nói: “Xăng 95, đổ đầy.
”
Nhân viên công tác cầm lấy ống xăng, mở nắp xe SUV ra.
Chu Cầm đi bộ đến vị trí phó lái bên cạnh cửa sổ, đưa tay gõ cửa sổ, nhìn Hạ Tang nói: “Khó có lúc người một nhà ra ngoài chơi, sao tính tình thối tha này lại không bỏ thế này?”
Hạ Tang cũng cảm thấy hối hận, cúi đầu nói: “Em cũng không muốn làm mẹ thấy không vui, nhưng lại chẳng khống chế được bản thân mình.
”
Anh đưa tay sờ sờ đầu cô: “Được rồi, không sao cả, anh sẽ nói với mẹ là em biết lỗi sai của mình rồi.
”
Hạ Tang cọ cọ tay anh: “Có phải cũng sẽ có một ngày anh không thể chịu nổi tính tình thối tha này của em nữa không?”
“Nếu biết là thối tha rồi, còn không sửa sao?”
“Em sẽ cố!” Hạ Tang nắm lấy tay anh: “Vì anh, em bằng lòng sửa, chỉ cần anh đừng giận em.
”
“Anh có tức giận nhưng cũng mãi mãi tha thứ cho em.
” Chu Cầm giống như đang dỗ dành đứa nhỏ: “Được rồi, xuống xe đi dạo một chút.
”
“Bên ngoài lạnh lắm, không muốn đi.
”
Nói xong, cô đóng chặt kính xe lại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xăng đã được đổ đầy, nhân viên nói với anh: “Trả tiền thế nào ạ, trạm xăng của chúng tôi có trả qua app nữa, đăng ký là có thể trả tiền ngay…”
Đẩy mạnh tiêu thụ còn chưa nói xong, Chu Cầm đã ngắt lời: “WeChat đi.
”
“Thế mời vào bên trong trả tiền.
”
Nhân viên dẫn anh vào trong cửa hàng, Chu Cầm tiện tay cầm theo hai bịch bánh quy và thịt bò khô, đợi mấy tiếng đi xe nữa, Hạ Tang cũng chưa ăn sáng, trên đường chắc chắn sẽ đói.
Nhưng mà, ngay lúc Chu Cầm xoay người lại trả tiền, nhìn xuyên qua gương phản chiếu ở quầy thu ngân, nhìn thấy có người đàn ông mặc áo lông màu