Tay của Lý Quyết để trên bụng Hứa Thiến, giữ ấm cả một đêm.
Quả thật, anh cũng đã một đêm chưa ngủ.
Nhìn thấy cô gái đang ngủ với dáng vẻ ngọt ngào như thế này, anh thật sự rất khó mà khống chế được cái tay không nghe lời của mình, để nó không đến làm loạn ở chỗ khác.
Ngày hôm sau, Lý Quyết đưa Hứa Thiến đi mua một bộ đồ bình thường khác.
Hứa Thiến lấy tám trăm mà cô đã cất giấu ngày hôm trước ra, Lý Quyết còn bỏ thêm hơn hai trăm, để thanh toán giúp cô.
Cô nhìn mình với phong cách công sở dũng cảm trong gương, trên mặt tràn đầy ý cười.
Lý Quyết ngồi trên ghế, mê muội đánh giá khuôn mặt thanh tú đang tươi cười của cô.
Quả nhiên, quần áo mới là bạn tốt nhất của con gái, cô khi nào mới lộ ra ý cười ngọt ngào như thế với anh chứ.
Lý Quyết nhéo nhéo cái mũi, nói: “Không phải chỉ một bộ quần áo thôi sao, sao lại vui như kiếm được tiền thế.”
“Anh không hiểu.” Hứa Thiến đi đến trước người cậu, dạo quanh một vòng, trên mặt đã lấy lại dáng vẻ tự tin, nhíu mi nói: “Quần áo dù sao cũng là thể diện của con gái đấy.”
“Em hoàn toàn bị tẩy não bởi chủ nghĩa người tiêu dùng rồi.” Lý Quyết cầm lấy cái áo khoác len của cô, nghiêm túc nói: “Cái này, anh mua ở con đường sau trường học, 100 tệ ba cái, mặc vào cũng đẹp trai như thế.”
Hứa Thiến ghét bỏ đánh giá anh một cái: “Nam sinh sao có thể giống nữ sinh được chứ, nếu em mặc quần áo 100 tệ ba cái, sao em có thể sống được chứ.”
“Loại chủ nghĩa tiêu dùng này rất hợp với mấy người đại ngốc như em…”
Lời còn chưa nói xong, Hứa Thiến đã nắm lấy áo anh: “Anh nói cái gì?”
“Không có cái gì, bảo bối.” Lý Quyết cười cười, ôm lấy bả vai cô: “Đừng thay đổi gì cả, mặc đi, váy này hợp với em như thế.
Dáng người này của em, mặc cái gì cũng rất đẹp.”
Hứa Thiến biết người đàn ông này mồm mép rất lém lỉnh, cô không thèm tin lời ngon tiếng ngọt của cậu ta đâu.
Vài phút sau, cô từ phòng thay quần áo đi ra, cầm quần áo cất cẩn thận vào túi, vô cùng quý trọng: “Em phải về ủi thẳng một chút, ngày bảo vệ luận án tốt nghiệp lại mặc.”
Bởi vì điều kiện có hạn, trong tay cô cũng chẳng có nhiều quần áo cho nên mỗi một bộ đều vô cùng quý trọng.
Lý Quyết nắm lấy tay cô đi ra khỏi trung tâm thương mại, Hứa Thiến nói: “Em sẽ không làm phí phạm tiền của anh đâu, chờ khi nào em có tiền sẽ lập tức trả lại cho anh, bây giờ phải bận chuyện trả lời bảo vệ tốt nghiệp, nửa tháng nữa em mới có tiền.”
“Hứa Thiến, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện như thế rồi, em không nên đi làm nữa.” Vẻ mặt Lý Quyết nghiêm túc: “Muốn kiếm tiền, tìm một nơi đứng đắn vào làm bán thời gian.”
“Anh chê em không đứng đắn đắn à?”
“Em rất đẹp, anh không muốn người đàn ông khác nhìn em với ánh mắt có ý tứ như thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trước đến nay Lý Quyết là người dám nói, lời nói này ngay cả phóng đại… khiến cho cô hoàn toàn không tức giận được.
“Biết rồi.” Hứa Thiến nghe cậu nói: “Em không đi là được, chỉ cho mình anh nhìn.”
Lý Quyết cười, cho cô một cái ôm thật chặt, vùi mặt vào sâu trong tóc cô, hít sâu: “Thật giống như đang nằm mơ vậy.”
Hứa Thiến không cầu mong ngày dài tháng rộng, yêu đến chết không thay đổi, cô không tin mấy cái này, trong lòng đều đã có dự tính những tính toán riêng.
Chỉ là khi ở cạnh Lý Quyết, mới thể hiện ra ngoài, cũng chỉ có mình cậu mới có thể cho cô chút giấc mộng đẹp.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu: “Bây giờ anh phải đi sao?”
“Ừm.”
“Anh phải về huấn luyện rồi, lần sau trở về anh sẽ mua cho em quần áo mới.”
“Cục cưng, thật không nỡ.”
Nghe giọng cô gái mềm mại như thế, cậu rũ mắt nhìn cô: “Thật lòng sao?”
“Anh thông minh như thế sẽ không đoán được lòng em là thật hay giả sao?”
“Thật giống như đang nằm mơ vậy, anh không dám đoán mò, anh chỉ bằng lòng tin tưởng em là thật lòng.” Lý Quyết dịu dàng nói: “Cho nên Hứa Thiến, em đừng thoát khỏi giấc mơ của anh.”
Hứa Thiến đi cà nhắc đến hôn cậu.
Đây không chỉ là giấc mơ của mình cậu, còn là giấc mơ của cô.
…
Buổi bảo vệ tốt nghiệp diễn ra thuận lợi, Hứa Thiến thuận lợi tốt nghiệp, hơn nữa ở buổi bảo vệ tốt nghiệp còn nhận được bằng tốt nghiệp vĩ đại nữa.
Cô mặc trang phục cử nhân (*), cùng với Hạ Tang chụp rất nhiều ảnh ở các góc trong trường, những sinh viên năm tư trong đội cổ động viên cũng thuận lợi tốt nghiệp, một tay cô xây dựng câu lạc bộ này, cũng từ tay cô giao lại cho các nhóm trưởng câu lạc bộ mới nhậm chức khác.
(*) Cử nhân là học vị thấp nhất, do các trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học.
Nói về kế hoạch sau khi tốt nghiệp này, Hứa Thiến cảm thấy rất mơ hồ, cô nói với Hạ Tang: “Chắc là tớ vẫn nên trở về để thi vào biên chế, thành phố Đông Hải không có chỗ cho tớ.”
“Thế Lý Quyết thì sao?” Hạ Tang hỏi: “Không phải hai người đã muốn ở bên cạnh nhau sao?”
“Bây giờ khắp nơi đều cùng nhau, cũng không có nghĩa là mãi mãi ở cùng nhau.” Hứa Thiến thoải mái nhún vai: “Anh ấy có con đường của riêng mình, tớ không thể nào ở lại để anh ấy cứ chăm sóc mình như thế, tớ cũng phải có sự nghiệp của riêng mình.”
Hạ Tang không nỡ nhìn cô, cũng biết cô ấy thật sự không muốn trở về, khuyên nhủ nói: “Ở lại đi, cũng có thể liều mạng tạo nên sự nghiệp thôi.”
Hứa Thiến lại lắc đầu: “Sao có thể dễ dàng như thế chứ, thành phố Đông Hải là thành phố lớn, hàng năm người tốt nghiệp lên đến mấy ngàn người, cạnh tranh cũng rất kinh khủng.”
“Đúng thế, nhiều người như thế cũng đều có thể ở lại, vì sao cậu lại không thử xem.”
“Cậu không hiểu.” Hứa Thiến bất đắc dĩ nói: “Không phải tớ không muốn, chỉ là không dám thôi, tớ không có dũng khí để mạo hiểm, bởi vì không còn đường lui nữa.
Thi vào biên chế… ít nhất cũng có thể yên ổn.”
Mà thứ cô đang theo đuổi này, lại không phải là thứ yên ổn được, có thể xác định được tương lai sao?
Hạ Tang cũng hiểu đúng chừng mực, không khuyên cô ấy nữa.
Lý Quyết cũng biết đến tính toán này của Hứa Thiến, càng không thể cố chấp giữ cô ở lại.
Trong lòng cậu vẫn luôn rất rõ ràng, hiểu được bản thân mình không có tư cách để đi miễn cưỡng cô, cậu có thể cố gắng chơi bóng, cố gắng che giấu, ra sức kiếm càng nhiều tiền…
Nếu cậu ở thành phố Đông Hải này có thể mua được một căn nhà, cậu có thể cố gắng giữ cô ở lại, thậm chí còn có thể… cùng cô kết hôn.
Nhưng giá nhà ở thành phố Đông Hải này đều ở trên trời, giá cao đứng đầu cả nước, những sinh viên vừa tốt nghiệp không có chỗ dựa gia đình, muốn dựa vào thực lực của mình mua nhà ở thành phố Đông Hải này, có thể nói là khó như lên trời.
Đoạn thời gian này, bởi vì Lý Quyết liên tục thắng mấy trận trong cuộc thi đấu quan trọng cấp quốc gia này, đã trở thành ngôi sao trong đội, danh tiếng cũng ngày càng lớn hơn.
Đương nhiên, những người âm thầm buôn bán trận đấu cũng lui đến ngày càng nhiều hơn.
Ngay từ đầu cậu cũng không để chuyện này trong lòng nhiều, bởi vì diễn mấy cái này đều là bí mật, một khi bị bắt được, rất có thể sẽ bị xóa tên ra khỏi hiệp hội bóng rổ, cuộc sống vận động viên chuyên nghiệp đời này đều có thể bị hủy.
Nhưng cũng đã đến lúc tốt nghiệp, Lý Quyết bắt đầu cảm thấy luống cuống.
Mỗi lần cậu và Hứa Thiến gọi video trò chuyện, đều là một tiếng, hai tiếng chồng ơi, cục cưng… vô cùng ngọt ngào.
Nhưng khi đề cập đến dự tính cho tương lai, Hứa Thiến sẽ nói thẳng cho cậu rằng, bản thân cô chuẩn bị cho kỳ thi vào biên chế ở sáu tháng cuối năm.
Cô phải về thành phố Nam Khê, tìm một công việc có biên chế ổn định, có lẽ sẽ là một giáo viên dạy âm nhạc trong một trường tiểu học công lập.
Nếu Lý Quyết chọn làm vận động viên chuyên nghiệp chỉ có thể ở lại thành phố Đông Hải, nếu Hứa Thiến trở về, có thể tìm công việc ổn định trong biên chế.
Có lẽ hai người… cả đời này đều vô duyên.
Cậu bắt đầu có chút luống cuống.
Những trận cá cược ngầm trong trận bóng có thù lao rất cao, vì muốn thắng được tiền, dựa vào cách bàn bạc tỉ số trận đấu, sau một trận có thể có năm thậm chí là sáu chữ số.
Tiền đến nhanh như thế, Lý Quyết rất khó để không động lòng.
Cậu nói chuyện này cho người bạn duy nhất của mình là Chu Cầm nghe, muốn nghe thử ý kiến của anh.
Vốn dĩ cậu nghĩ rằng người bạn theo chủ nghĩa mạo hiểm này sẽ ủng hộ ý tưởng của mình, dù sao trước kia khi bị Kỳ Tiêu chèn ép có lẽ sẽ nỗ lực xoay chuyển, lấy mạng đền mạng, mới có được một tương lai tươi đẹp.
Lại không ngờ rằng, sau khi Chu Cầm nghe xong thì lại nổi trận lôi đình, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo cậu ---
“Đừng lấy tương lai của cậu ra đùa giỡn như thế, loại chuyện này tuyệt đối không được dính vào, sẽ làm bẩn cả đời của cậu.”
“Sẽ không bị phát hiện đâu, chúng tớ đều phải ký hiệp nghị giữ bí mật mà.” Lý Quyết còn ôm theo tâm tình may mắn: “Nếu dựa vào việc chơi bóng nghiêm túc, tớ nghĩ đến việc mua phòng ở thành phố Đông Hải này, ít nhất phải mười năm nữa.
Mà mười năm sau, hoa cũng đều đã lạnh rồi.”
“Nếu cậu còn làm chuyện như thế, thì không chờ đến khi cậu mua được nhà ở thì kiếp sống làm tuyển thủ chuyên nghiệp của cậu đã bị phá hỏng rồi.” Chu Cầm kiên nhẫn khuyên cậu: “Cái này giống như đánh bạc, chờ sau khi cậu nếm được quả ngọt, sẽ nghiện, đến lúc đó sẽ càng lún sâu hơn, muốn thu tay càng chẳng thể thu được.”
“Sẽ không đâu, Chu Cầm, tớ chỉ muốn mua được một căn phòng thôi, đây là hạnh phúc cả đời của tớ.”
“Sau khi cậu mua được phòng, cậu còn muốn mua xe, còn muốn mua nhẫn kim cương.
Khi kết hôn, có con, đến khi đứa nhỏ đi nhà trẻ…” Chu Cầm vô cùng lý trí mà phân tích cho cậu: “Mỗi một thời điểm cậu muốn dùng tiền, sẽ nghĩ đến trận đánh bạc này, cậu lại rảo bước tiến lên lần nữa, mãi đến khi cậu chính thức lật xe.”
Lời nói này của Chu Cầm, Lý Quyết căn bản nghe không vào, cậu chỉ cảm thấy anh đứng nói chuyện không thấy đau eo.
“Chu Cầm, tớ không có bản lĩnh như cậu, nhưng tớ không thấy chuyện này tớ làm sai, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng