Cửa thang máy mở ra, Hạ Tang ôm bóng rổ bước ra ngoài.
Đứng trên hành lang rộng rãi và sáng sủa, lại không biết nên làm sao mới được.
Bóng rổ này tuyệt đối không thể mang về nhà, một khi mở cửa sẽ bị Đàm Cận phát hiện.
Cô vừa mới đứng ở dưới lầu tiểu khu lưỡng lự hết một lúc, muốn tìm một chỗ thích hợp giấu bóng đi.
Nhưng mà tìm một lúc lâu, cũng chẳng tìm được chỗ nào thích hợp cả.
Thật ra bụi hoa, đống cỏ khô thì có rất nhiều, nhưng các dì quét dọn trong tiểu khu đã được huấn luyện bài bản hết, về phương diện vệ sinh không nói, khẽ hở ở gạch men cũng không có một hạt bụi, rất sạch sẽ, trong bụi cỏ cũng sẽ không thể nhìn thấy chó mèo nào.
Bất luận là Hạ Tang giấu bóng ở chỗ nào, nhất định đều sẽ bị tìm thấy.
Thật là hao tổn tâm trí nha.
Cô suy nghĩ một lát, cứ trước hết đặt bóng ở ngoài tủ đựng giày trước cửa, chuẩn bị đợi đến tối Đàm Cận ngủ say thì lại trộm mang bóng về phòng của mình sau.
Lúc vào cửa, Đàm Cận đang đứng trên ban công nghe điện thoại, giống như nghe nhắc đến tên Tống Thanh Ngữ, còn chuyện đang xử lý nữa.
“Mẹ, con đã về.”
Đàm Cận dùng ánh mắt ý bảo Hạ Tang uống hết ly sữa nóng trên bàn.
Thật ra Hạ Tang vô cùng chán ghét mùi vị sữa bò, nhất là sữa nóng, nó làm cô buồn nôn.
Nhưng vì tránh cãi nhau, cô vẫn bưng sữa lên uống, cố nén cảm giác ghê tởm mà uống hết xuống.
Sau khi uống xong, cô trở về phòng ôn tập lại bài, một bên lại chú ý đến động tĩnh phòng bên cạnh.
Chừng mười giờ, Đàm Cận cũng về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Tang kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa, mới dám rón rén ra khỏi cửa phòng, giống như làm kẻ trộm, nhẹ nhàng mở cửa chống trộm trong nhà ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bóng rổ vẫn còn im lặng nằm trong tủ để giày, vô cùng bẩn bụi, cùng với một tủ âm tường màu trắng phong cách Châu Âu thật sự không hợp chút nào.
Hạ Tang ôm lấy quả bóng, dùng tốc độ nhanh nhất bước đến trăm mét, tiến cái “vèo” về phòng.
Khóa trái cửa, viên đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống đất.
Bóng rổ được cô đặt trên tấm thảm màu trắng sữa, cô thoải mái vỗ vỗ lên lớp da sần sùi bên ngoài, cảm thán nói: “Vì mang mày về nhà, mà tao đã trả giá nhiều lắm đấy.”
Nhưng mà, mặc dù cô bỏ nhiều tâm tư vào việc này, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thích.
Bởi vì không thể làm những chuyện không được Đàm Cận cho phép, giống như vừa mới bị bắt uống cho xong ly sữa khi nãy.
Hạ Tang ôm lấy bóng rổ vào nhà vệ sinh, cô không biết bóng rổ có thể dùng nước giặt quần áo để làm sạch nó không, để chắc chắn cô chỉ cầm lấy một khăn tay tiêu độc cẩn thận lau sạch mặt bên ngoài.
Mặt ngồi của bóng rổ bị che phủ một lớp bụi bẩn, nhưng không phải rất bẩn, ít nhất so với đôi giày của nam sinh trong lớp thì bóng rổ này sạch hơn nhiều, nhìn ra được, chủ nhân của nó thật sự rất quý nó, mỗi ngày đều lau chùi.
Hạ Tang còn nghiêm túc lau sạch đến mức bên ngoài bóng không còn dính hạt bụi nào, lộ ra màu cam đậm vốn có.
Lúc này, trên bàn uống nước điện thoại “ting” một tiếng, Chu Cầm gửi tin nhắn đến…
“Anh có nhìn thấy bóng của tôi không?”
Hạ Tang mặc một bộ tiểu bạch thỏ, mang dép lê giẫm lên trên bóng rổ, cười trả lời lại: “Không có.”
Chu Cầm: “Bóng mất rồi, có thể quên trên xe buýt mất rồi.”
Hạ Tang: “Đáng thương thay cho bóng rổ, cứ như thế mà bị anh quên mất đi [buông tay].”
Chu Cầm nằm trên cái giường nhỏ làm bằng gỗ, trằn trọc mãi, ngoài cửa thì truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ của bố.
Quả thật đây cũng là lần đầu tiên anh vứt đồ bừa bãi rồi quên mất thế này.
Nhớ lại khi đấy… trong mắt anh đều là cô.
“Xe buýt chúng ta ngồi là số mấy thế?”
Hạ Tang: “Số 213, làm sao, cậu còn muốn đi đến công ty xe buýt tìm lại bóng rổ à?”
Chu Cầm: “Thử xem xem, có lẽ còn trên xe.”
Hạ Tang: “Có lẽ đã bị người qua đường lấy đi mất rồi.”
Chu Cầm: “…”
Bỗng nhiên Hạ Tang cảm thấy được, lừa anh rất thú vị, còn cố ý nói: “Không phải chỉ là một quả bóng thôi à, trên bóng lại chẳng có ký tên của cầu thủ nổi tiếng, mất thì mất thôi.”
Chu Cầm: “Ai nói trên đấy không có ký tên của cầu thủ nổi tiếng.”
Hạ Tang: “Có sao?”
Chu Cầm: “Xem kỹ lại xem.”
Hạ Tang ôm bóng tìm một lúc lâu, cũng chỉ nhìn thấy dòng chữ nhặt được đồ rơi trả lại người mất kia thôi.
Hạ Tang: “Tự tin đấy, bản thân mình tự ký tên còn nói là chữ ký của cầu thủ nổi tiếng.
[mỉm cười]”
Chu Cầm: “Quả nhiên bị cậu cầm lấy.
[mỉm cười]”
Hạ Tang: “…”
Chu Cầm: “Cậu muốn lấy, tôi cũng có thể tặng cho cậu.”
Hạ Tang: “Tôi giữ nó làm gì chứ, cũng không phải có cầu thủ nổi tiếng ký.”
Chu Cầm: “Không đến mười năm, quả bóng đó sẽ vô giá đấy.”
Hạ Tang: “Ý của cậu là, không đến mười năm, cậu cũng sẽ trở thành một ngôi sao hàng đầu như Jordan (*) sao?”
(*) Jordan: Michael Jeffrey Jordan (sinh ngày 17 tháng 2 năm 1963) là một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Hoa Kỳ đã giải nghệ.
Anh được xem như là cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, một trong những ấn tượng lớn nhất trong cộng đồng thể thao ở thời đại của mình và là người đã đem lại sự phổ biến rộng khắp môn bóng rổ của NBA ra toàn thế giới trong thập niên 1980 và thập niên 1990.
Chu Cầm: “Thật ra cũng không phải, nhưng tôi sẽ thành ngôi sao hàng đầu có học thức nhất trên thế giới.”
“…”
“Được rồi được rồi, ngày mai sẽ mang trả cho cậu!”
*
Ngày hôm sau, Hạ Tang mang theo một túi nhỏ màu trắng đi vào trường học, bóng thì để vào túi nhỏ đấy, được cô đặt dưới chân mình.
Giả Trăn Trăn ngồi cùng bàn với cô thấy thế thì tò mò hỏi cái gì.
“Bóng rổ, giữ giúp người khác.”
Nhưng mà ngay lúc tập thể dục 30 phút theo đài chấm dứt, cô quay trở lại phòng học thì phát hiện bóng rổ lại chẳng thấy đâu nữa!
Cô ngồi xổm xuống, úp sấp người kiếm một lúc lâu, vị trí phía dưới trống không, cái gì cũng không có!
Bị người khác lây đi rồi!
Trong phòng học thế mà lại xảy ra chuyện ăn cắp!
Hạ Tang xoay người hỏi Giả Trăn Trăn vừa đi vào phòng học: “Trăn Trăn, cậu có thấy bóng của tớ không?”
“A, chính là thứ cậu giữ giùm người khác kia ấy hả, không thấy?”
“Vừa mới còn đây mà, làm sao vừa đi về đã không thấy đâu thế này.”
Vừa nãy Giả Trăn Trăn và Hạ Tang cũng nhau xuống lầu để tập thể dục theo đài, cho nên đối với trái bóng rổ bị mất đó, cũng không biết rõ lắm, nói: “Không phải chỉ là một trái bóng rổ thôi sao, ai lại trộm món đồ như thế chứ! Máy tính bảng của tớ vẫn trong ngăn kéo đây này.”
Nói xong, cô phản ứng lại, chạy nhanh đến mở ngăn kéo đã khóa ra, trong đống sách lộn xộn tìm được máy tính bảng mới mua của cô, ôm ngực nói: “Hù chết, hù chết tớ, còn tưởng bị mất rồi chứ.”
Hạ Tang lại ngồi xổm xuống dưới chân bàn tìm xung quanh thêm lần nữa, quả thật trái bóng rổ này lại biến mất không tung tích rồi, giống như bốc hơi biến mất ý.
Giống như lời của Giả Trăn Trăn nói, ai lại trộm một trái bóng rổ chứ.
Cô cũng có hỏi mấy bạn học xung quanh, có nhìn thấy bóng rổ của cô ở đâu không, mọi người đều tỏ vẻ lúc ấy đều đang tập thể dục theo đài dưới sân, không có ở lại trong phòng học, càng không biết được ai là người lấy trộm trái bóng rổ đấy.
Hạ Tang hỏi không ra kết quả, lại không có khả năng tìm kiếm tứ phương, một mình ngồi lại chỗ của mình