Hạ Tang lật vài tờ giấy khen, phát hiện không chỉ có bằng khen Toán học, còn có cả Vật lý và các môn khoa học khác, tất cả đều là những môn thi đấu quan trọng nhất.
Người như Chu Cầm, tuyệt đối là đối thủ cạnh tranh mà Hạ Tang sợ nhất khi còn nhỏ.
Bất kể có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể vượt qua thiên phú.
Mà tất cả đống bằng khen này, giống như đều ngưng lại ở khoảng thời gian năm năm trước, suy tính không sai thì là vào đầu năm cấp hai.
“Tiểu Tang, em thấy cái này có được không?” Minh Tiêu lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, từ bàn học lấy ra một cuốn vở bài tập ngập tràn công thức vật lý.
Hạ Tang lướt qua, nói: “Tốt nhất là nhiều chữ Hán một chút.”
Nói xong, cô cất giấy khen ngay ngắn vào vị trí ban đầu, sau đó tìm một cuốn vở viết văn.
Tùy tiện lục lọi một chút, thì thấy bài văn mẫu cho kỳ thi Đại học của anh.
Toàn bộ đều dày đặc chữ viết rắn rỏi và mạnh mẽ của anh.
“Cái này là được.”
“Tốt quá.” Minh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Một quyển có đủ không, hay là tìm thêm máy quyển khác?”
Hạ Tang lật tới lật lui một hồi, bên trong quyển vở dày này đều đã tràn ngập văn chương.
“Đủ rồi.”
Trước khi rời đi, Hạ Tang chú ý đến chiếc dây chuyền bạc hình lá cây treo trên giá cạnh cửa, giống y như đúc chiếc mà cô thấy anh đeo hằng ngày trên cổ.
Cô dứt khoát cầm theo chiếc vòng cổ hình lá cây đó.
Lúc lên xe bus trở về, Hạ Tang vẫn luôn vuốt phẳng chiếc vòng cổ hình lá cây kia.
Lá cây dài bằng khoảng ngón trỏ, phiến lá tựa như cánh chim bồ câu, sáng bóng lại dịu dàng, chắc là thường xuyên được anh cầm trong tay chơi.
Thật không giống với những chiếc vòng cổ khác.
Minh Tiêu thấy Hạ Tang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, tò mò hỏi: “Em thích cái này sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải, em thấy cậu ấy thường đeo nó.”
“Cậu ấy à, hai năm trước lần đầu tiên nhận được tiền lương ở chỗ chị, đã đi mua chiếc vòng này.”
Minh Tiêu cười nói: “Vài trăm tệ đấy, cũng là lần đầu tiên cậu ấy bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một chiếc vòng cổ.”
Hạ Tang nghe xong, không nhịn được mà nở nụ cười: “Dùng tiền tự mình kiếm được để mua thứ mình thích, chắc chắn rất có cảm giác thành tựu.”
“Em không biết thôi, người như cậu ấy rất tiết kiệm! Bọn chị đều cho rằng, cậu ấy từ chối lời tỏ tình của nhiều nữ sinh như vậy, chỉ có một nguyên nhân, đó là ngại tiêu tiền! Có một lần ấn tượng sâu sắc nhất là khi cậu ấy đi bán cá cho siêu thị, cậu ấy nhìn chằm chằm vào bụng con cá trắng ấy nửa ngày trời mới xuống tay, khiến cho siêu thị bất lực trực tiếp giảm giá 50%.”
Minh Tiêu nói: “Cậu ấy có thể bỏ tiền ra mua những thứ vô dụng như thế này, cũng là rất hiếm.”
Hạ Tang dừng một chút, do dự hỏi: “Chị Minh Tiêu, nếu em lấy chiếc dây chuyền này tặng cho người khác, cậu ấy… có tức giận không?”
Minh Tiêu kinh ngạc nói: “Đây là chiếc vòng đã qua sử dụng, lại còn rất cũ, em muốn tặng nó cho ai?”
“Tống Thanh Ngữ.”
Minh Tiêu liếc qua vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Tang, sững sờ rất lâu, giống như dần mường tượng được ý đồ của cô.
Cô ấy giữ chặt tay Hạ Tang, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ! Em muốn dùng cái này, để lừa cô ta sửa lời khai?”
“Chỉ có cái này thì không được.”
Hạ Tang ôm túi sách, nói: “Em còn cần dùng chữ biết tay của Chu Cầm để viết… thư tình.”
Đến lúc này, Minh Tiêu mới hoàn toàn hiểu được ý của Hạ Tang.
Trước đó cô không muốn giúp bọn họ gọi Tống Thanh Ngữ ra, bởi vì một khi mấy nam sinh không nhịn được tính tình, sẽ uy hiếp Tống Thanh Ngữ, chỉ sợ khi đó mọi chuyện sẽ càng tệ đi.
Nếu Chu Cầm trong sạch, dạng người như Tống Thanh Ngữ sẽ cắn chặt lấy anh, đơn giản chỉ là cảm thấy quá mất mặt, thẹn quá hóa giận, mang theo tâm lý “không ăn được thì đạp đổ”.
Cho dù người bên ngoài có khuyên thế nào đi nữa, Tống Thanh Ngữ sẽ chỉ tiến vào tâm lý phòng thủ, rất khó có thể thay đổi thái độ của cô ta.
Hạ Tang nghĩ ra chủ ý này, đã là biện pháp duy nhất trong tình huống cấp bách hiện nay.
Minh Tiêu ngẫm nghĩ, nói: “Còn nhớ câu nói trước kia của chị không, chỉ cần có thể cứu cậu ta ra, đừng nói đến việc tặng một chiếc dây chuyền, cho dù em muốn cậu ấy làm trâu làm ngựa nửa đời sau, chị cũng thay em làm chủ.”
Hạ Tang cười cười nói: “Em không cần cậu ấy làm trâu làm ngựa, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Cô gái nhỏ, trước đây chưa từng có ai đùa với em sao?” Minh Tiêu nhìn thấy khóe miệng của cô gái cong lên như cơn lốc say đắm lòng người, cũng thấy được cô rất đáng yêu, xoa xoa đầu cô nói: “Nói cái gì, em cũng nghĩ là thật?”
“Trước kia em sống quả thật không có gì là thú vị hết.”
“Quen biết chị rồi, từ nay về sau Bảy Đêm Tra Án, cho em chơi miễn phí!”
“Vâng.”
Khi xe buýt báo đến trạm, Hạ Tang đứng lên nói tạm biệt với Minh Tiêu, Minh Tiêu đưa cô đến trước cửa xe, dùng sức nắm lấy tay cô.
Hạ Tang cũng hiểu ý của cô ấy.
Đây là cơ hội duy nhất, nhất định phải cứu được anh ra khỏi đấy.
…
Sau khi trở về từ đêm hôm đó, Minh Tiêu kéo Hạ Tang vào trong tổ công tác làm thám tử tra án.
Cái nhóm này, thật ra chính là Chu Cầm và mấy đứa bạn thân hằng ngày lên thiết kế của nhóm thay đổi, Minh Tiêu kéo Hạ Tang đến, sau đấy nhóm nhỏ này đổi thành…
“Tổ đội cứu Chu.”
Minh Tiêu nói qua về kế hoạch, để cho Lý Quyết toàn lực phối hợp hành động với Hạ Tang, lúc nào kêu đến thì đến, lúc nào kêu giúp thì giúp.
Thật ra Lý Quyết không có hảo cảm với Hạ Tang, cộng thêm chút chút thành khiến về hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn của Trung học số 1, chỉ cho rằng cô gái này vừa làm bộ làm tịch vừa tự cao tự đại, không chỉ thế còn ngông cuồng, khiến người ta cảm thấy phiền toái.
Nhưng vì cô tình nguyện giúp Chu Cầm, nên Lý Quyết trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều: “@Hạ Tang, sau này có chuyện gì cứ phân phó cho tôi một tiếng là được, số điện thoại của tôi là 134xxxx9087.”
Hạ Tang: “Được.”
…
Ban đêm, Hạ Tang mở cuốn tập làm văn của Chu Cầm ra.
Một chữ, một chữ, lại một chữ, cứ thế mà bắt chước nét bút của anh.
Kiểu chữ của Chu Cầm rất độc đáo, nói là chữ nhỏ, nhưng giữa các nét rất có phong cách riêng, nhìn vào là biết chủ nhân cứng cáp cỡ nào.
Thật ra, Hạ Tang có khả năng mô phỏng theo kiểu chữ người khác.
Trước kia cô từng bắt chước theo chữ ký của Đàm Cận, rất giống như thật.
Cho nên mới nghĩ, cô sẽ bắt chước chữ của Chu Cầm, viết cho Tống Thanh Ngữ một phong “thư tình” cũng tốt, “thư giải thích” cũng được, chắc là không có gì khó.
Không ngờ chữ viết của tên kia, thật khó mô phỏng làm sao.
Thử vài lần, thậm chí lấy giấy than, bắt chước một chữ lại một chữ, đều không thể viết ra được cảm giác như Chu Cầm.
Hạ Tang nhụt chí, mang một đống đổ nát này ném vào trong thùng rác, nhìn lại chữ viết Chu Cầm lần nữa, cân nhắc từng chữ một rồi hạ bút.
Những chữ viết đấy của anh trong rất có cảm giác cổ kính, giống như bị vây