Hơn nửa đêm, trời bất ngờ đổ mưa như trút nước, xua tan cái nóng đổ lửa của mùa hè, mang theo chút không khí mát mẻ của mùa thu.
Lá cây ở phương Nam xanh mướt quanh năm, được nước mưa cọ rửa đến sáng bóng.
Hạ Tang xách đàn violin ra khỏi phòng tập, bước qua con phố ướt nhẹp sau cơn mưa, vội vàng chạy tới cửa hàng tiện lợi.
Một tiếng "Tinh" vang lên, cửa tự động mở ra.
Chị gái bán hàng đang thành thạo rót nước dùng cho món Oden của Nhật Bản, Hạ Tang nhận ra, cô ấy là nhân viên bán hàng tối qua.
Cô vội vàng tiến lên kể rõ tình huống, nói xin lỗi muốn thanh toán bù.
"À, không cần đâu."
Nhân viên bán hàng đặt nước dùng xuống, nói: "Cái cậu đẹp trai hôm qua đã trả tiền giúp em rồi."
Hạ Tang sửng sốt, hỏi: "Ai cơ ạ?"
"Là người có sẹo trên trán ấy, cậu đó không phải bạn em à?"
"Không, không phải ạ"
Nhân viên bán hàng nhún vai, tiếp tục rót nước dùng: "Dù sao cũng đã trả tiền giúp em rồi."
"Vậy cậu ấy có để lại lời nhắn gì không ạ, hoặc là cách liên lạc cũng được, để em trả tiền lại cho cậu ấy."
"Không có."
Hạ Tang ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng có phần áy náy, thầm mắng bản thân vì tối qua mắc phải lỗi ngu ngốc.
Đúng như lời anh nói, cho dù cả trường Trung học số 13 đều là côn đồ ác ôn thì cũng không đến nỗi ra tay ngay ngoài đường, cô sợ cái gì chứ!
Còn để người ta trả tiền băng vệ sinh cho cô.
Nếu điều này bị truyền ra ngoài, Hạ Tang cảm thấy bản thân quê tới chết mất.
Đúng lúc này, Kỳ Tiêu gửi thời gian và địa chỉ cho cô——
1:30 chiều, quảng trường Thời Đại, quán Bảy Đêm Tra Án.
Hạ Tang xem giờ, sau đó gửi tin nhắn cho bà Đàm, nói một chút buổi trưa có hẹn đi dạo phố với mấy người Giả Trăn Trăn, Đoàn Thời Âm, buổi trưa sẽ ăn cơm ở ngoài.
Bởi vì chuyện của Tống Thanh Ngữ, bà Đàm bận đến sứt đầu mẻ trán, vì thế cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn Hạ Tang không nên đi ăn thực phẩm rác rưởi ở bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm.
Có lúc cô lại hi vọng mẹ bận bịu một chút, như vậy gánh nặng đè ở trong lòng cô sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô bắt xe đi tới quảng trường Thời Đại.
Bên ngoài trung tâm thương mại ở quảng trường là một thiên đường buôn bán hình tròn, tầng một là đủ loại quán ăn nhỏ bán thức ăn ngon, tầng hai tầng ba mở cửa hàng làm móng, trò chơi kẻ sát nhân bí ẩn*, mật thất khủng bố và đủ loại cửa hàng vui chơi khác, rất nhiều người trẻ tuổi dừng lại đi loanh quanh ở đây.
*trò chơi kẻ sát nhân bí ẩn (剧本杀): là một trò chơi người thật đóng mà gần đây đã trở nên phổ biến ở Trung Quốc.
Người chơi sẽ nhập vai trong kịch bản và tìm ra kẻ sát nhân trong kịch bản thông qua việc thăm dò và thảo luận.
Hạ Tang đi dạo thiên đường thức ăn ngon ở tầng một, chuẩn bị tìm bừa một quán nhỏ để ngồi xuống ăn chút gì đó, chờ đám Kỳ Tiêu tới.
Xung quanh có rất nhiều cửa hàng ăn uống, cửa hàng bánh kếp kiểu Trung Quốc, cửa hàng bán thức ăn nóng và cửa hàng bán thịt nướng kiểu Hàn kiểu Nhật.
Hạ Tang vào một cửa hàng bán sủi cảo, gọi một suất sủi cảo chiên nhân ngô, giải quyết tạm bữa trưa.
Lúc này, nhóm chat [Thiếu nữ xinh đẹp của trường trung học số 1 Nam Khê] liên tục gửi tin nhắn tới——
Đoàn Thời Âm: “Tin mới nhất đây, nghe nói Tống Thanh Ngữ chuẩn bị nghỉ học một năm.”
Giả Trăn Trăn: “Nghiêm trọng như vậy á? Không phải nói cảnh sát tới kịp nên không xảy ra chuyện gì hay sao?”
Đoàn Thời Âm: “Có lẽ là cảm thấy mất mặt nên muốn tránh chúng ta.
Nếu không, sau này mọi người nhìn thấy cậu ta thì cũng chỉ nhớ tới lịch sự đen tối đó thôi.”
Sủi cảo chiên được bưng lên, nóng hôi hổi.
Hạ Tang dùng tăm tre chọc sủi cảo chiên, ăn một miếng rồi trả lời tin nhắn——
“Cậu ta là người bị hại, cái này đâu được coi là lịch sử đen tối.”
Đoàn Thời Âm: “Vậy thì chưa chắc, ai bảo cậu ta mặt dày không biết xấu hổ, một mực theo đuổi nam sinh Trung học số 13 chứ, bị từ chối mấy lần rồi cũng không chịu bỏ cuộc.
Nói thật thì, tự làm tự chịu thôi.”
Hạ Tang: “Đám côn đồ kia cũng bị bắt rồi chứ?”
Đoàn Thời Âm: “Trừ Chu Cầm, những kẻ khác bị bắt hết rồi.”
Hạ Tang nhớ ra, Chu Cầm mà cô ấy nói, hình như chính là chàng trai mà Tống Thanh Ngữ điên cuồng theo đuổi.
Hạ Tang: “Tại sao không bắt cậu ta?”
Đoàn Thời Âm: “Đêm đó cậu ta không có ở đấy, là anh em của cậu ta lừa Tống Thanh Ngữ, cho nên muộn như vậy rồi Tống Thanh Ngữ mới hớn hở chạy tới quán bar đấy.”
Hạ Tang: “Vậy Chu Cầm vô tội mà.”
Đoàn Thời Âm: “Ai biết được, trung học số 13, cá mè một lứa.”
Giả Trăn Trăn: “@Hạ Tang, phía mẹ cậu có tin tức gì không?”
Hạ Tang: “Mẹ không nói chuyện này với tớ, nhưng đoán chừng đợt này cũng bận bịu lắm.”
Giả Trăn Trăn: “Thế thì nhàn cho cậu, buổi chiều chơi gì thế?”
Hạ Tang: “Kỳ Tiêu hẹn đi chơi trò mật thất khủng bố.”
Giả Trăn Trăn: “Móa, cậu lại đi chơi trò này với đám bọn họ! Gan cậu to quá đấy.”
Đoàn Thời Âm: “Dạo này không phải cậu ấy thành người nghiện kích thích rồi sao, lần trước còn rủ bọn mình xem phim kinh dị, nhưng người hét to nhất chính là cậu ấy đó.”
Giả Trăn Trăn: “Từ từ chơi đi, ha ha ha ha, thứ hai báo cáo tình hình nhé!”
Hạ Tang vội vàng ăn sủi cảo chiên, sau đó đi đến quán Bảy Đêm Tra Án đã hẹn trước.
Xuyên qua con đường chật hẹp tỏa ra mùi dầu mỡ, Hạ Tang nhận được tin nhắn của Kỳ Tiêu, hỏi cô đến chưa, Hạ Tang cúi đầu gõ chữ.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói xa lạ nhưng có chút quen thuộc truyền đến từ đầu cầu thang——
“Con mẹ nó, tôi làm sao biết được, đêm đó tôi cũng không ở đây.”
“Mấy thằng con trai kia, tôi cũng không quen không biết.”
“Cô ta theo đuổi tôi, thì liên quan quái gì tới tôi? Dù sao đi nữa, bố mẹ cô ta cũng không thể đổ lên đầu tôi được.”
Hạ Tang nhìn về nơi phát ra âm thanh, có một người đang đứng ở đầu cầu thang.
Anh mặc áo phông trắng quần đen, đôi chân dài nghịch thiên gác bừa lên trên bậc thang, cả người cũng chìm ở trong bóng tối, nhưng chiếc áo phông trắng trên người vô cùng sạch sẽ và nổi bật.
Sợi dây chuyền bạc hình lá cây trên cổ lóe lên, là điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
Hạ Tang liếc qua một cái đã nhận ra, anh chính là người đã nhặt băng vệ sinh giúp cô trong cửa hàng tiện lợi tối qua.
Ngoại hình anh tuấn tú, khí chất lan toả mạnh mẽ, rất khó khiến người khác coi nhẹ.
Anh đang nói chuyện điện thoại, mặt mày lộ ra nụ cười lạnh có chút bừa bã ——
“Coi như ông đây hiểu rõ rồi, ra là nhà mấy kẻ gây án kia có tiền có thế không chọc nổi, muốn tìm người khác chịu tội thay nên chuẩn bị hắt nước bẩn lên người ông đây, đúng không?”
“Lát nữa còn có việc, tắt máy đây.”
Hạ Tang thấy anh bình tĩnh cúp điện thoại, đang định đi qua trả lại tiền tối hôm qua cho anh——
“Chào anh, à thì…”
Cô còn chưa dứt lời, Chu Cầm bỗng ném điện thoại vào tường.
Biến cố đột nhiên xảy ra, dọa Hạ Tang sợ đến mức run lẩy bẩy một trận, bước chân dừng lại.
Điện thoại của anh là hàng nội địa cũ, nhưng lại rất bền, ngoại trừ xước viền thì có vẻ không bị làm sao hết, màn hình vẫn còn sáng, vừa vặn rơi cạnh bên chân cô.
Hạ Tang nhặt điện thoại lên, lúc này, Chu Cầm mới chú ý đến cô.
Da cô rất trắng, tựa như màu trắng nhợt bị gió rét căm căm thổi vào trong mùa đông, nhưng con ngươi lại đen láy, đậm đến mức không thể hòa tan.
Đen trắng kết hợp tạo nên ngũ quan gương mặt dịu dàng và tinh tú, khiến người ta liên tưởng đến tranh thủy mặc.
Cô như người bước ra từ trong tranh thủy mặc, ấn tượng đầu tiên đem lại cho người khác không phải là xinh đẹp cỡ nào, mà là… thoát tục.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Chu Cầm quét qua khuôn mặt cô, thản nhiên dời đi.
Mấy giây sau, lại bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn trở lại.
Anh nhận lấy điện thoại, sự lạnh lùng dưới đáy mắt phai nhạt đi ít nhiều: “Có chuyện gì?”
“Tối qua, cảm ơn anh.” Cô cũng không biết anh có nhận ra mình