Minh Tiêu thêm Hạ Tang vào một nhóm trò chuyện tên là [Đêm Halloween kinh hoàng], trong nhóm có khoảng mười người, có mấy bức ảnh đại diện quen thuộc, là nhân viên làm việc trong quán, còn có một vài khách hàng hay tới chơi.
Hạ Tang thêm Giả Trăn Trăn và Đoạn Thời Âm vào nhóm.
Sau khi Minh Tiêu thấy người đã đông thì mới nói ——
“Tôi nói trước một số nội dung kịch bản cho hoạt động Halloween của chúng tôi: Vì tạo bầu không khí, mỗi một khách hàng đến quán Tra Án đều phải hóa trang thành quỷ nhé.
Trang phục đạo cụ gì đó thì có thể tự chuẩn bị hoặc là có thể dến quán Tra Án lựa chọn.”
“Hoạt động đầu tiên của chúng tôi chính là nồi lẩu nóng hổi, đầu tiên là ăn no nê một bữa, sau khi cơm nước xong xuôi, chúng tôi sẽ mở một mật thất có chủ đề đặc biệt về Halloween cho mọi người chơi.”
“Hiện tại trong nhóm có nhân viên làm NPC, có người chơi.
Lần chơi mật thất lần này, nhân viên làm việc và người chơi sẽ hoán đổi thân phận cho chau, người chơi sẽ đóng giả làm quỷ để hù dọa NPC.”
Hạ Tang cảm giác Minh Tiêu không hổ là người phụ trách quán Tra Án, năng lực tổ chức hoạt động đúng là hàng đầu.
Đợt hoạt động Halloween này lập tức khiến đám bạn bè tàu ngầm trong nhóm nhảy bổ ra---
“Hay lắm nha chị Tiêu! Cái này vui ghê đó.”
“Ha ha ha, ai bảo bình thường đám NPC các cậu hay đi hù dọa người ta, ông trời có mắt đó!”
“Nếu như bọn họ có thể hù dọa bọn em, vậy thì bọn em còn muốn lăn lộn trong giới nữa hay không.”
“Nói trước bước không qua, cứ chờ mà xem.”
Minh Tiêu: “Halloween chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn sẽ đến.
Điểm danh ở bên dưới đi, tôi thống kê số người để mua thức ăn.
À đúng rồi, chi phí mỗi người tạm thời là 50 tệ nhé, thừa thì trả lại, thiếu thì bổ sung sau.”
Hạ Tang chuyển chi phí của ba người cho Minh Tiêu, sau đó điểm danh ở trong nhóm——
“9.”
Người trả lời phía sau cô chính là Chu Cầm: “10.”
Lý Quyết: ???
[Lý Quyết đã thu hồi một tin nhắn.]
Ở trong quán Tra Án, Lý Quyết nhấc chân đạp cho Chu Cầm đang ngồi trên ghế chân cao một phát: “Không phải lúc trước anh nói, Halloween anh phải về nhà, không đến được à?”
Chu Cầm đặt quyển sách vừa dày vừa nặng trong tay xuống, nói: “Nể mặt chị Tiêu một chút.”
Minh Tiêu đang kiểm tra sổ sách quý này, nghe vậy thì ngẩng đầu cười khẩy: “Tôi lại cảm ơn cậu quá cơ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Cầm hiện lên một tin nhắn.
[Giả Trăn Trăn muốn thêm bạn với bạn.]
“Hello, tôi là bạn của Hạ Tang.
^_^ "
Chu Cầm hờ hững nhìn sang chỗ khác, tiếp tục đọc sách.
...
Năm phút sau , Giả Trăn Trăn gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân——
“Killer không đồng ý thêm bạn với tớ! Huhu.”
Bọn họ đặt biệt danh cho Chu Cầm chính là Killer, có nghĩa là sát thủ của các thiếu nữ.
Bởi vì tên của anh… có đôi khi không tiện nhắc tới trong lớp học hoặc là những chỗ khác trong trường học cho lắm, sợ bị người khác cố ý nghe trộm rồi gây rắc rối.
Đoạn Thời Âm: "Cái này quá là bình thường luôn.
Tớ dám cá rằng, mỗi ngày điện thoại của cậu ấy phải nhận được không dưới mười tin nhắn thêm bạn, mà tất cả đều là con gái."
Giả Trăn Trăn: "Nhưng tớ nói tớ là bạn của Tiểu Tang mà."
Hạ Tang: "Tớ làm gì có mặt mũi như thế, cảm ơn.
=.="
Giả Trăn Trăn: "Không hổ là cậu ấy.
Đúng là bông hoa trên núi cao mà."
Đoạn Thời Âm: "Cậu kết bạn với cậu ta làm gì?"
Giả Trăn Trăn: "Rình coi vòng bạn bè của cậu ta một chút, xem có thể ngồi xổm lượm được trai đẹp hay không."
Đoạn Thời Âm: "@Hạ Tang, cậu có ngồi xổm lượm được trai đẹp không, cho xem ké một chút đi?"
Hạ Tang: "Không có, suốt ba tháng cậu ấy chỉ có một bài đăng duy nhất lên vòng bạn bè, là kiểu này này..."
Nói xong, cô gửi một tấm ảnh màu đen nhá nhem, nhìn thoáng qua thì chính là một mảng đen thùi lùi.
Giả Trăn Trăn: "Đây là cái gì thế? Chẳng nhìn thấy cái gì hết."
Hạ Tang: "Không biết, có thể là các thể hiện của một loại hình nghệ thuật cao cấp nào đó."
Rất nhanh sau đó, Đoạn Thời Âm để tung lên một tấm ảnh đã được chỉnh sửa độ sáng.
Có hai khuôn mặt to xuất hiện trên tấm hình, bên trái là một con chó mực, bên phải chính là Chu Cầm.
Cho dù là chụp kiểu góc chết làm xấu mặt từ dưới lên thì gương mặt đó cũng là kiểu anh tuấn tự nhiên có sẵn, chân mày nhọn tự nhiên mà không cần chỉnh sửa, mí mắt mỏng cụp xuống.
Nền của bức ảnh là bầu không khí như phủ đầy sương mù, ở nơi bóng tối bao phủ như vậy, mà ánh mắt nhìn vào ống kính của anh… lại dịu dàng đến bất ngờ.
Tựa như xoáy nước, khiến cho người ta khó có thể rút lui an toàn.
Thậm chí Hạ Tang còn bấm vào bức ảnh, không kìm lòng được mà nhìn mất mấy giây vào hình đã phóng to.
Trong đầu lóe lên bốn chữ —— không thể bắt bẻ.
Nhóm chat yên lặng một lúc lâu, Đoạn Thời Âm mới gửi tới mấy chữ: "Đáng ghét! Kiểu trai đẹp 360 độ không góc chết này, tại sao lại để cho tớ nhìn thấy chứ! Nhìn được nhưng không có được! Quãng đời còn lại đã không còn hoàn hảo nữa rồi."
Giả Trăn Trăn: "Tớ đã chết rồi, có việc đốt vàng mã."
...
Halloween vừa hay vào thời gian nghỉ cuối tuần, Hạ Tang cố ý nộp "Đơn xin về muộn" cho Đàm Cận.
Bởi vì dạo này cô ngoan ngoãn nghe lời, vì thế Đàm Cận cũng thoải mái, nhưng vẫn yêu cầu cô, mỗi tiếng phải gửi định vị một lần, đó cũng là báo bình an, còn phải gửi ảnh tự chụp cho bà.
Hạ Tang cũng luôn miệng đồng ý hết.
Buổi chiều, cô lấy một bộ đồng phục học sinh kiểu Nhật Bản đã mua mà vẫn luôn không có cơ hội mặc ra khỏi tủ treo quần áo, giày phối hợp chính là đôi giày Dr.
Martens màu đen.
Đàm Cận nhìn đôi chân trần trụi của cô, bất mãn nói: “Chỉ mặc ít như vậy thôi à? Bị cảm lạnh thì sao? Lớp 12 là thời kỳ then chốt để chạy nước rút, sức khỏe chính là tiền vốn.”
“Con đeo tất dày, sẽ không bị lạnh đâu.”
“Vậy cũng không được.”
Dưới sự kiên trì của Đàm Cận, Hạ Tang bị ép lại phải khoác thêm một chiếc áo khoác lông vừa dày vừa nặng, rồi mới được thả ra cửa.
Quán Bảy Đêm Tra Án rất đông vui, có rất nhiều người cũng tới sớm, tự thay quần áo trang điểm cho bản thân.
Minh Tiêu nhìn thấy Hạ Tang hóa trang thành học sinh cấp ba Nhật Bản, đáy mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc vì tươi đẹp, kéo cô vào trong phòng thay đồ, cởi tóc đuôi ngựa của cô xuống: “Mặc quần áo như vậy, thì phải phối với kiểu trang điểm như này này.”
Hạ Tang bất đắc dĩ nói: “Em không biết trang điểm cho lắm, vì thế mới tới sớm nè.”
“Được, giao cho chị đi!” Nói xong, Minh Tiêu mang hòm trang điểm tới, lấy bảng màu mắt và cọ đánh phấn ra: “Tiểu Tang, đã định trang điểm như thế nào chưa?”
“Chưa biết ạ.” Trước đây Hạ Tang chưa bao giờ tham gia hoạt động Halloween như thế này.
Vì thế, cô hỏi: “Bình thường trang điểm như thế nào ạ?”
“Em chưa chơi Halloween bao giờ à?”
“Chưa ạ.”
Minh Tiêu bật cười: “Bây giờ có nhiều kiểu lắm, ví dụ như kiểu ma cà rồng, kiểu Zombie, kiểu đứa bé xấu xí này, bộ xương khô này, búp bê này…”
Hạ Tang ngẫm nghĩ một lát, nói: “Vậy thì chị Tiêu trang điểm kiểu Zombie cho em đi.”
“Hả? Em chắc chứ?” Minh Tiêu chỉ chỉ vào Lý Quyết ở cách đó không xa: “Tên kia chính là kiểu Zombie đó, thật ra thì rất hủy hoại giá trị nhan sắc đó.”
Hạ Tang nhìn Lý Quyết đang nằm liệt trên ghế sofa, trên mặt hóa trang thành Zombie giống y như thật, miệng há to dữ tợn như chậu máu, nhìn thật đúng là rất dọa người.
“Chị hóa trang cho em thành Harley Quinn nhé.” Minh Tiêu thấy Hạ Tang không có ý kiến gì, thế là đề nghị: “Thật ra thì Harley Quinn rất được các cô gái yêu thích, không chỉ đẹp, mà lại còn thâm tình.
Halloween năm ngoái cũng có rất nhiều cô gái hóa trang bản thân thành Harley Quinn.”
“Được ạ.”
Hạ Tang không có ý kiến gì, để mặc cho Minh Tiêu mân mê ở trên mặt mình.
Minh Tiêu trang điểm cho Hạ Tang thành Harley Quinn.
Mặc dù không thể nhuộm tóc thành màu đỏ và xanh biển của Harley Quinn, nhưng chị ấy lại đánh phấn mắt màu đỏ lên mắt bên phải và phấn mắt màu xanh nước biển lên mắt trái cho cô, tóc thì buộc hai bên, môi đỏ rực như máu, nhìn lại cũng có mấy phần ngông cồng của Harley Quinn.
Hạ Tang kinh ngạc nhìn bản thân trong gương.
Minh Tiêu cũng kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Tang, em xinh thật đấy.”
Kiểu đẹp này không phải chỉ là đường nét trên mặt đẹp, mà là khí chất từ trong ra ngoài, từ một cô gái ngoan ngoãn dịu hiền đến Harley Quinn tự do bừa bãi, cô cũng rất hợp.
Đúng lúc này, ngay cả Lý Quyết vẫn luôn không thích Hạ Tang cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Không tệ đâu! Kiểu trang điểm này rất hợp với cậu đấy!”
Hạ Tang không thèm để ý tới cậu ta.
Lại có mấy cô gái khen ngợi không dứt khi trông thấy kiểu trang điểm của Hạ Tang, bọn họ cũng bảo Minh Tiêu hóa trang giúp mình.
Minh Tiêu đồng ý: "Từ từ từng người một thôi"
"Chị Tiêu ơi, hôm nay Chu Cầm có đến không?"
"Ai hiểu được cậu ấy chứ, nếu rảnh thì có thể sẽ tới."
"Mấy giờ cậu ấy