Để đủ số bước ngày hôm nay, Hạ Tang đi bộ quanh sân bóng rổ, khi thì cúi đầu nhìn hoạt động trên WeChat một cái, khi thì nhìn Chu Cầm đầy hi vọng.
Anh vẫn mang vẻ mặt lười biếng như cũ, miệng huýt sáo, chỉ huy động tác của đám con nít.
Mặc dù thái độ không hề đàng hoàng chút nào nhưng trình độ lại online, vì thế kỹ thuật phổ biến của những đứa trẻ mà anh hướng dẫn lại cao hơn nhóm của những huấn luyện viên khác.
Cuối cùng, tiếng chuông tan học thanh thúy reo lên, mấy người bạn nhỏ thả bóng xuống mà còn chưa thỏa mãn, đi theo phụ huynh rời khỏi sân bóng rổ.
Hạ Tang đi tới hàng rào lưới, Chu Cầm cũng ôm bóng rổ, chạy bước nhỏ tới chỗ cô.
"Cậu đừng chạy!" Hạ Tang vội vàng xua tay: "Từ từ thôi!"
Chu Cầm cách cô một tấm lưới, mắt nhìn mắt.
Trên người anh vẫn còn khí nóng ran sau khi vận động, giọt mồ hôi lăn xuống trán.
Bởi vì có nắng chiều tôn lên, làn da của anh trông càng có màu vàng của lúa mạch hơn.
Hoàn toàn khác với làn da trắng nõn được bảo dưỡng tỉ của các thiếu niên ở tuổi này, cơ thể anh trông lại càng giống như một hạt lúa mạch tròn trịa, vừa mang theo thành thục lại có hơi thở tràn trề sức sống.
"Chân đã tốt lắm rồi." Chu Cầm nói: "Không sao đâu."
"Tôi thấy không giống." Vừa nãy Hạ Tang vẫn luôn quan sát anh, động tác của cơ thể anh rõ ràng không mạnh mẽ nhanh nhẹn như bình thường: "Chắc chắn cậu mang thương ra trận."
"Chắc chắn như vậy à?" Chu Cầm hất cằm lên, nửa cười nửa không nhìn cô: "Cơ thể của tôi, cậu còn hiểu rõ hơn tôi à?"
Tai Hạ Tang đỏ bừng lên, cô vội hét lên: "Cậu nói bậy cái gì thế?"
Khóe mắt của Chu Cầm tràn ngập ý cười, anh rất thích trêu chọc cô gái nhỏ ngây thơ này, thích nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp mặt đỏ tới mang tai của cô.
Khi bọn họ tùy ý nói chuyện trên trời dưới đất, thằng nhóc tên là Ngao Tử thở hổn hển chạy tới, dùng giọng điệu mềm mại nói với Chu Cầm: "Huấn luyện viên Chu, chú có thể cho cháu WeChat được không? Chị cháu nói hôm nay cháu nhất định phải hỏi được."
Hạ Tang ngẩng đầu lên, trông thấy phía đối diện bãi tập có một cô gái có dáng người cao gầy để tóc sóng lọn to đang trông mong nhìn về phía bên này.
Chu Cầm tiện tay lấy danh thiếp của quán Bảy Đêm Tra Án ở trong túi đeo chéo ra, đưa qua: "Trên này có mã QR."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không lấy cái này !" Ngao Tử dùng hai tay chống nạnh, nói: "Lần trước chú đã cho cháu một cái rồi.
Chị cháu nói, cái này không phải là WeChat của chú.
Huấn luyện viên Chu, hôm nay kiểu gì chú cũng phải cho cháu WeChat của chú, nếu không, chị sẽ không từ bỏ ý định đâu."
Hạ Tang thấy người bạn nhỏ này bày ra điệu bộ “Nếu không có được WeChat, thề sẽ không bỏ qua”, thế là cúi người xuống hỏi: “Người bạn nhỏ này, tại sao chị của em không tự mình đến xin WeChat thế?”
“Chị ấy nói, nếu như mình đến thì chắc chắn huấn luyện viên Chu sẽ không cho đâu.”
“Thế nếu là em, thì huấn luyện viên Chu sẽ cho à?”
“Bởi vì em là con nít mà.” Ngao Tử chỉ vào khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của mình, cười hì hì nói: “Chị em nói da mặt em dày, mất mặt cũng không sao hết.”
Hạ Tang lắc đầu một cái, nghiêm túc nói : “Bạn nhỏ này, em nói cho chị em đi, nếu như muốn xin WeChat thì phải tự mình tới nhé.”
“Chị em không dám đâu.” Ngao Tử xua xua tay, nhỏ giọng nói: “Chị ấy chỉ hung dữ với em thôi, chứ thật ra thì nhát gan muốn chết ấy.”
“Vậy em nói với chị ấy là, nếu như ngay cả cố gắng thực hiện cũng không dám, mất mặt cũng không dám, thì dựa vào cái gì để đạt được ước muốn, dựa vào cái gì để có được thứ tốt nhất đây?”
“Hở…”
Ngao Tử lại liếc nhìn Chu Cầm, có vẻ đã nhận ra là có lẽ hôm nay sẽ không xin được WeChat rồi, vì thế chạy lạch bạch về, tường thuật lại những lời vừa rồi cho chị mình.
Hạ Tang không cần nhìn cũng biết, chị của cậu nhóc ấy sẽ dùng ánh mắt gì để quan sát cô.
Thật ra thì trong lòng cô còn rất thấp thỏm đấy, sợ rằng cô gái kia tới thật thì… xấu hổ lắm.
Nhưng cô gái kia lại không đến, mà là dắt em trai, xanh mặt rời đi.
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên lại nhìn thấy Chu Cầm đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, đầy vẻ sâu xa.
Cô không khỏi chột dạ, nói: “Nhìn cái gì?”
Khóe miệng của anh cong lên thành nụ cười rất đẹp: “Tôi phát hiện cậu… lại nghĩ giống tôi đấy, nhưng cũng có chút khang khác.”
“Cậu nghĩ tôi là người như thế nào?”
“Tôi nghĩ, nhìn chung cậu cũng sẽ không mạo hiểm bị mất mặt để chủ động đi xin WeChat của người khác.” Chu Cầm tùy tiện chơi bóng rổ, nói: “Dù sao gan cậu cũng nhỏ vậy, tiêm mà còn khóc cơ mà.”
Hạ Tang bỉu môi: “Gan tôi không hề nhỏ, chẳng qua là hơi sợ đau thôi.”
“Tôi thì lại ngược lại với cậu, thứ tôi không sợ nhất chính là đau.” Chu Cầm nhìn bóng rổ trên tay, dừng mấy giây, nói: “Nhưng tôi vẫn sợ.”
Giãy giụa quá lâu trong vũng bùn lầy âm u nhất, anh không thể nào gánh chịu được rủi ro thất bại.
Điều anh muốn làm, thì phải một kích thắng luôn, tuyệt đối sẽ không chiến thắng bằng cách lòng vòng.
“Cậu sợ á, tôi không thấy thế.
Tôi cảm thấy cậu còn dũng cảm hơn tôi…”
Đôi mắt kia của Hạ Tang chẳng khác nào một con thú nhỏ, anh nhìn mà cổ họng và miệng ngứa ngáy.
Anh không biết liệu cô có nghe hiểu ý trong lời nói của anh hay không, cũng không biết có phải cô đang trả lời anh hay không.
Vì thế, anh đổi chủ đề: “Cậu lườn lờ hơn mười vòng ở đây rồi.”
“Tôi đang đi bộ mà.” Hạ Tang lắc lắc điện thoại di động: “Mẹ tôi bảo tôi phải rèn luyện sức khỏe, ngày nào cũng phải đi đủ mười nghìn bước.”
Cô bỗng nhiên nghĩ ra một sáng kiến hay, bám vào hàng rào lưới, nói: “Ôi ôi! Chu Cầm, lẽ ra vừa nãy tôi phải để cậu cất điện thoại của tôi, lượng vận động của cậu chắc chắn là rất nhanh đã có thể giúp tôi gom đủ số bước chân!”
“Thật ra thì đầu óc cậu cũng nhanh nhẹn đấy.” Chu Cầm dở khóc dở cười, nói: “Về chuyện rèn luyện này, tôi không thể giúp cậu ăn gian được đâu.”
“Hừ, cậu có nguyên tắc thế cơ à.” Hạ Tang lại nhấc nhấc dây đeo của cây đàn violon loại to, nhìn ánh mắt trời đã xuống núi, nói: “Tôi còn thiếu hơn năm nghìn bước nữa, không chém gió với cậu nữa đâu.”
“Nhắc nhở thật lòng, đi bộ không mấy có ích với việc rèn luyện đâu, đề nghị nên chạy đi.”
“Chạy mệt lắm, một lát là tôi đã hết sức rồi.” Hạ Tang vẫy vẫy tay: “Bye bye.”
Chu Cầm chống tay lên trên hàng rào lưới, đón một lượt ánh chiều tà cuối cùng khi hoàng hôn, nhìn bóng người mảnh mai dần dần đi xa của cô gái nhỏ.
Sự kiên quyết không chịu thua bị kiềm chế đè nén trong những năm qua lại đột nhiên bùng lên.
Biết rõ là không nên, biết rõ là không thể…
Nhưng con mẹ nó… chính là cứ muốn thế!
“Tang Tang.” Anh cao giọng nói, gọi cô đang ở phía xa xa một tiếng.
Xưng hô thế này khiến cho cả người Hạ Tang run lên, dòng điện chạy khắp toàn thân.
Cô quay đầu nhìn về phía người con trai bên trong hàng rào lưới, đáy mắt đen như mực của anh cũng có một vùng lớn những rặng mây ráng đỏ của buổi chiều hoàng hôn, sáng như vậy…
Anh ném bóng rổ từ tay trái sang tay phải, khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng giọng nói thờ ơ lười biếng nhưng lại có từ tính để nói: “Tang Tang, có muốn chơi bóng rổ không?”
...
Hạ Tang lượn một vòng, đi qua cửa chính bên cạnh lưới sắt để vào sân bóng rổ.
Hầu hết trẻ con trong sân bóng đã rời đi, chỉ có mấy đứa túm năm tụm ba vẫn còn đang đùa nghịch ở bên ngoài sân.
Hạ Tang đặt đàn violon ở dưới khung bóng rổ, đặt chung một chỗ với chiếc balo màu đen của anh.
“Chân cậu, đã khỏi thật chưa?” Cô quan sát đầu gối bị che khuất trên đôi chân dài của anh: “Bây giờ còn chưa được một tuần