Thật ra mà nói, Hạ Tang rất biết cách điều chỉnh cảm xúc của mình.
Sau khi chấp nhận sự thật rằng bố cô sẽ không về nhà nữa, cô cũng dần dần thuyết phục bản thân, dồn toàn bộ tâm tư vào việc học hành, ngừng suy nghĩ về những điều khác.
Người lớn có cuộc sống riêng của họ, cô không thể làm chủ hay kiểm soát, chỉ biết tập trung làm tốt những gì cô nên làm mà thôi.
Sau giờ luyện đàn chiều thứ Bảy, Hạ Tang đeo cây đàn violin sau lưng, đi thẳng tới quán Bảy Đêm Tra Án.
Minh Tiêu đã hẹn với cô từ trước, chiều nay quán Tra Án có ký hợp đồng tổ chức một buổi lễ cầu hôn lãng mạn và độc đáo.
Cô đảm nhận vị trí tạo không khí, cần đến hiện trường để đệm đàn violin.
Quán Tra Án vẫn như thường ngày, nhóm NPC của Lý Quyết và Triệu Húc Dương đang nằm bò trên bàn trà và ăn cơm hộp.
Thấy Hạ Tang đi tới, bọn họ lập tức ngồi thẳng dậy, giơ tay vẫy chào cô.
“Hôm nay Chu Cầm có đến không?”
“Chà, vừa đến đã hỏi anh Cầm rồi.” Lý Quyết nửa đùa nửa thật nói: “Anh ấy là mẹ cậu sao, quan tâm người ta đến thế?”
Hạ Tang đặt một lốc Coca Cola lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế sofa, nhướng mày nhìn bọn họ.
Đám nam sinh ăn malatang [1] đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa thấy mấy lon Coca lạnh đặt trên bàn, ánh mắt người nào cũng sáng rực lên như bày sói đói.
[1] Malatang hay còn gọi là Ma Lạt Thang, một món lẩu đường phố của Trung Quốc.
Triệu Húc Dương vội nói: “Anh Cầm đang dưỡng thương, rất có thể sẽ không tới.”
Hạ Tang lấy một lon Coca đưa cho Triệu Húc Dương, Triệu Húc Dương ngoan ngoãn chạy tới: “Cảm ơn người đẹp lương thiện họ Hạ rất nhiều.”
Lý Quyết khinh thường liếc cậu ta, oẹ một tiếng.
Cô lại hỏi: “Rốt cuộc vết thương trên đầu gối cậu ấy là từ đâu mà có?”
“Tôi biết!” Một nam sinh khác giơ tay, vừa định trả lời thì Lý Quyết đá vào chân cậu ta một cái, lạnh lùng đáp: “Còn từ đâu mà có nữa, không phải do…”
Từ “cậu” còn chưa phát ra, thì Chu Cầm đã bước vào quán Tra Án, cả người vận trang phục màu đen kèm theo vài tia sát khí.
Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao của anh quét qua Lý Quyết.
Lý Quyết lập tức ngậm miệng, nhìn lên trần nhà, tuỳ tiện nói: “Do tôi đạp anh ấy xuống lầu nên bị ngã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao cậu lại đạp cậu ấy xuống lầu!”
Chu Cầm ngồi xuống cạnh Hạ Tang, thuận tiện cầm một lon Coca lên rồi mở nắp uống một hơi, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Đùa nhau thôi.”
Vốn định bóng gió hỏi thăm về anh, mà lại bị anh bắt tại trận thế này, hô hấp Hạ Tang có chút đình trệ, ngại ngùng nhìn về phía anh một cái.
Nắp lon Coca móc trên ngón trỏ của anh, xương ngón tay hơi nhô lên, các mạch máu màu xanh nhạt cũng hiện rất rõ.
Anh dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nắp lon, nghiêng đầu nói với cô: “Dùng mấy thứ này để đút lót bọn họ cũng vô dụng, thà rằng cậu trực tiếp hỏi tôi.”
Đối diện với ánh mắt sắc tựa lưỡi câu của anh, hai má Hạ Tang có hơi phiếm hồng, cô thấp giọng nói: “Tôi hỏi cậu, cậu sẽ nói thật sao?”
“Nói thật hay không, quan trọng đến thế?”
“Nếu không phải sự thật, thì nói làm gì?”
Chu Cầm ngẩng đầu nhấp một ngụm Coca, anh lau khoé miệng, dùng ngữ khí lãnh đạm trả lời: “Xã hội không phải đều như thế sao? Nói những lời vô bổ hàng ngày, đâu cần so đo là thật hay giả.”
Câu nói của anh khiến tâm tình Hạ Tang khó chịu không thôi, cô đáp: “Nếu không nói thật dù chỉ một lời, vậy xem như bạn bè gì nữa.”
Chu Cầm cười, đáy mắt mang vài phần cân nhắc nhìn cô: “Cậu cảm thấy, chúng ta là bạn bè?”
Hạ Tang siết tay thành quyền, đúng lúc anh cầm lon Coca lên chuẩn bị uống thì cô giữ chặt lại: “Không phải bạn bè, thì đừng uống đồ tôi mua!”
Chu Cầm muốn vùng ra, nhưng tay cô gái nhỏ nắm khá chặt, anh không dám dùng quá nhiều lực, nói: “Tức giận rồi?”
Hạ Tang lạnh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Được rồi anh Cầm, ban ngày ban mặt, anh trêu đùa cô ấy làm gì.” Triệu Húc Dương uống nước Hạ Tang mua, bèn đứng ra khuyên can: “Hạ cô nương, bình thường anh ấy nói chuyện cũng đức hạnh thế đấy, đừng quan tâm làm gì.”
“Tôi không thèm quan tâm.” Hạ Tang đặt lon Coca của anh qua một bên, nghẹn giọng nói: “Dù sao cũng không thân quen gì.”
“Hạ cô nương…” Đầu lưỡi Chu Cầm bật ra ba chữ, nhíu mày nhìn Triệu Húc Dương: “Cậu không thấy buồn nôn à?”
“Cũng không biết là ai, ngày nào cũng Tang Tang tới Tang Tang lui, làm em chỉ biết cạn lời.”
“Tôi gọi Tang Tang, là mang theo sự quan tâm và thân thiết của bậc trưởng bối.
Còn cậu, đúng buồn nôn.”
Chu Cầm muốn lấy lại lon Coca trong tay cô, kết quả bị cô thô lỗ đập vào tay một cái.
“Cậu là bậc trưởng bối kiểu gì cơ? Bố nuôi, hay ông nuôi?”
Chu Cầm dựa ra sau, cánh tay thuận theo đặt lên thành ghế sofa, mặc dù không chạm vào cô nhưng có cảm giác như đang ôm cô gái nhỏ vào lòng: “Tang Tang cho tôi là kiểu nào, thì tôi là kiểu đó.”
“Cậu còn ăn nói hàm hồ, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!” Hạ Tang tức giận, trừng mắt nhìn anh.
Lời đe doạ mềm mỏng của cô khiến anh bật cười: “Cậu không khách sáo kiểu gì?”
Hạ Tang cầm Coca vơi nửa lên cao.
“Cậu là tra nam, hay là lưu manh thế?”
“Tất cả!”
Chu Cầm nhanh tay tinh mắt, đoạt lấy lon Coca trong tay cô, ngẩng đầu uống ngụm nữa.
Hạ Tang tức đến mức đấm vào đáy lon một cái, khiến Chu Cầm bị sặc mà ho khan vài tiếng, nước phun thẳng vào mặt cô.
“……”
“Hahahahahahaha!”
Đám nam sinh xung quanh đều bật cười ngả nghiêng, ngay cả người vốn không thích Hạ Tang như Lý Quyết, cũng không nhịn được mà ôm bụng cười khanh khách.
Chu Cầm vội vàng lấy giấy ăn, lau mặt cho cô gái nhỏ: “Cậu luyện Thất Thương Quyền [2] à, làm hại người ta để tự tổn thất chính mình.”
[2] Thất Thương Quyền (七伤拳), là môn quyền pháp trấn sơn của Phái Không Động, nổi tiếng cùng với nhân vật Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long ký.
(Cre: tuhuyentrang.fandom.com)
Hạ Tang phẫn nộ lườm anh: “Sao tôi không biết, cậu là người bỉ ổi như vậy chứ!”
“Giờ cậu mới biết sao.” Lý Quyết nâng mắt, cười nói: “Anh ấy chính là người đức hạnh [3] thế đấy.
Cái gì mà giáo thảo [4], cái gì mà nam thần chứ.
Quen rồi cậu sẽ biết, không hề có cái gọi là ánh hào quang hay gì đâu.
[3] Đức hạnh: Thường mang nghĩa xấu.
[4] Giáo thảo: Tương tự như hoa khôi, giáo thảo chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường, bao gồm cả về mặt học thức và thành tích.
Chu Cầm cẩn thận lau máy tóc ướt của cô gái nhỏ, lòng có chút áy náy: “Đi rửa mặt đi.”
Hạ Tang giận dỗi đi vào phòng vệ sinh, lấy nước rửa mặt sạch sẽ.
Trong lúc nước chảy tí tách, cô cảm nhận được có người đang đến gần.
Anh đưa cho cô chai sữa rửa mặt, thanh âm đầy ôn nhu: “Của chị Tiêu.”
Hạ Tang giơ tay ra, anh mở nắp chai, bóp chút sữa rửa mặt lên lòng bàn tay cô.
Cô thoa sữa rửa mặt lên mặt, nheo mắt thấp giọng nói: “Ai thèm làm bạn với cậu chứ.”
“Đúng thế, người như tôi, không ai muốn làm bạn cả.”
Giọng điệu Chu Cầm vừa uể oải vừa tuỳ ý, giống như dư tàn tro thuốc.
Hạ Tang dừng độc tác rồi quay đầu, phát hiện anh đã rời đi.
Cô nhìn khuôn mặt thanh lệ của mình trong gương, điều chỉnh giọng nói xuống mức thấp nhất mà chỉ bản thân mới nghe được, lẩm bẩm một câu: “Người như cậu thì sao cơ chứ, đâu có vấn đề gì.”
……
Năm giờ chiều, Minh Tiêu bước vào cửa, bên cạnh còn có hai người đàn ông xách theo túi đạo cu lớn nhỏ.
Thấy bọn họ đều đã có mặt và ngồi ngay ngắn trên sofa, cô cười: “Đều đến cả rồi, rất đúng giờ nha.”
“Chị Tiêu, hôm nay người ta muốn cầu hôn, chúng ta cũng nên sắp xếp lại quán Tra Án một chút đi.” Triệu Húc Dương nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này vẫn như cũ, không có một chút không khí nào cả.”
Minh Tiêu để người đàn ông bên cạnh mang đồ đạc vào phòng đạo cụ, rồi nói: “Cậu thì hiểu cái gì, thứ khách mời muốn chính là tạo bất ngờ.
Nếu bố trí theo kiểu cầu hôn quen thuộc, nào là bóng bay sặc sỡ và hoa hồng khắp nơi, thì bạn gái người ta vừa vào sẽ đoán ngay ra được sẽ xảy ra chuyện gì, như thế còn gì là bất ngờ nữa.”
Hạ Tang gật đầu lia lịa: “Chị Tiêu nói phải, đến mật thất cầu hôn, nhất định là mong bạn gái sẽ bất ngờ!”
Minh Tiêu cưng chiều nói: “Vẫn là Tang Tang của chúng ta thông minh.”
Chu Cầm ghé sát vào Hạ Tang: “Lấy lòng chị ấy, tiền lương của