Hạ Tang không hề biết mục đích của mình là đi đến đâu, cô cứ đi như thế thôi, mang ồn ào và “tốt đẹp” lúc nãy bỏ hết phía sau đầu.
Cô cũng không muốn tháo mặt nạ xuống, bởi vì đã đã khóc như hoa lê đới vũ, không muốn tháo xuống sợ mất mặt.
Dọc trên đường đi, luôn có người liên tục quay đầu lại nhìn, vô cùng tò mò.
Sau lưng một người giả làm “linh hồn nhỏ”, là một thiếu niên vô cùng đẹp trai đeo trên lưng một cây đàn violin, đi ở khu vực dành cho người đi bộ trong quảng trường thời đại vô cùng ồn ào này, thật sự rất dễ gây chú ý.
Cuối cùng, “linh hồn nhỏ”đi đến cạnh bậc thang của đài phun nước trong quảng trường thời đại, ngồi xuống.
Có một ban nhạc đang hát ngay cạnh bức tượng điêu khắc ở đài phun nước khô, có không ít người ngồi vây quanh cầu thang để xem trình diễn.
Giai điệu âm nhạc du dương, rung động lòng người, Hạ Tang lấy đầu gối, ngồi một bên nghe nhạc, yên lặng chảy nước mắt một lúc.
Chu Cầm không nói gì, ngồi cạnh bên người cô, lấy cái bật lửa ra, nghiêng đầu đốt thuốc.
“Linh hồn nhỏ” ngẩng đầu lên, vô cùng kỳ lạ mà liếc anh một cái.
Anh nhìn sang “linh hồn giả” này vài giây, rồi cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lấy thuốc lá vừa đốt… ấn xuống thềm đá tắt đi.
Cô gái nhỏ tiếp tục ôm lấy đầu gối ngồi nghe nhạc, không hề chảy nước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng có chút cô đơn.
Đêm nay trăng rất sáng, trên bầu trời có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy những ngôi sao nhỏ.
“Bố cậu… nhìn trông rất trẻ.
” Hai tay Chu Cầm chống lên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời, thuận miệng nói: “So với bố tôi nhìn trông trẻ hơn nhiều.
”
Trong lòng Hạ Tang cũng giật mình, hỏi: “Sao cậu lại biết?”
“Tôi lại chẳng mù.
” Chu Cầm nghĩ nghĩ, nói: “Ánh mắt ông ấy nhìn giống cậu, hơn nữa tôi nghe được Minh Tiêu gọi ông ấy là ông Hạ.
”
Hai tay Hạ Tang vòng qua đầu gối, cằm đặt lên trên cánh tay: “Bố mẹ tôi ly hôn hơn hai năm rồi, buồn cười nhất chính là, mấy hôm trước tôi mới biết được tin tức này.
”
Chu Cầm không trả lời lại, chân dài duỗi thẳng, ngẩng đầu nhìn trời, không lên tiếng nghe cô nói hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người phụ nữ đó tuy không xinh đẹp như mẹ của tôi, nhưng trên người bà ấy có sức sống của thanh xuân, thứ mà không có trên người mẹ tôi.
” Tiếng nói của Hạ Tang dày đặc giọng mũi.
“Đàn ông, ai lại không thích người trẻ tuổi chứ.
” Anh lại chẳng chút để ý nói.
“Tôi không nói đến vấn đề tuổi tác này, có thể bố tôi cũng không thể chịu nổi dục vọng khống chế của mẹ tôi, cảm thấy không hít thở được không khí, mới lựa chọn ly hôn.
”
Chu Cầm khẽ hừ một tiếng: “Bố mẹ vứt bỏ con của mình, cần gì phải lấy cớ để bào chữa cho sự vô trách nhiệm của bọn họ.
”
Trong lòng Hạ Tang lại mơ hồ nhớ lại một chuyện gì đấy, nói: “Tôi có thấy qua ảnh chụp của mẹ cậu rồi, kẹp trong cuốn làm văn.
”
“Ở chỗ cậu?” Chu Cầm hơi ngạc nhiên, nhìn sang cô gái bên cạnh: “Tôi nghĩ mình làm mất rồi.
”
“Linh hồn nhỏ” ngồi gần anh hơn một chút, dùng giọng nói dịu dàng, tinh tế hỏi: “Cậu cũng thường xuyên nhớ về bà ấy sao?”
Chưa bao giờ, Chu Cầm bàn luận với người khác về chuyện này, nhưng đêm nay, anh có dục vọng muốn nói chuyện này ra.
Chắc là bởi vì cô đang đeo mặt nạ, giống một linh hồn trong sương đêm, có thể khiến anh không ngại ngùng gì mà mở rộng nội tâm một lần.
“Mấy năm trước có nghĩ đến, giờ thì không nghĩ nữa, bởi vì thói quen.
”
Tiếng nói anh trầm thấp tựa như âm phổ trong nhạc, rất có từ tính: “Muốn nhớ đến cũng vô dụng thôi, không bằng ra sức kiếm nhiều tiền chút, làm cuộc sống mình tốt hơn chút.
”
Hạ Tang thấy anh bằng lòng nói chuyện, nên hỏi: “Vậy vết sẹo trên mặt cậu, vì sao lại có?”
Chu Cầm lạnh lùng cười: “Đây là một câu chuyện xưa đầy mùi máu tanh và nhục nhã, cậu muốn nghe sao?”
“Cậu nói, tôi sẽ nghe.
”
“Thôi quên đi, không muốn nói.
” Anh thở ra một ngụm khí lạnh, lắc lắc đầu, không muốn để quá khứ quá nặng nề đè nặng cô.
Hạ Tang vô cùng ngoan cũng chẳng hỏi thêm gì.
Hai người im lặng nghe âm nhạc, nhìn mọi người đi về phía quảng trường.
Lúc này, có một nhóc con mặc một chiếc áo lông, giống hệt gấu bông chạy đến, giơ cây súng trong tay lên, nhìn linh hồn nhỏ Hạ Tang, không ngừng “Đùng đùng đùng”, miệng thì cứ hét lên: “Đánh yêu quái! Đánh yêu quái!”
Mặc dù Hạ Tang không muốn so đo với mấy đứa nhỏ, nhưng Chu Cầm đã đoạt lấy cây súng của cậu nhóc, ném xuống đất, rất không khách khí nói…
“Cút!”
Giọng anh trầm thấp, mang theo vài phần uy hiếp, hơn nữa còn có vết sẹo phía cuối lông mày, trông cực giống hung thần ác sát, rất dọa người.
Cậu nhóc nhặt súng đồ chơi lên, khóc lóc chạy đi.
Trước đến nay, tính tình Chu Cầm rất không tốt, tuy hay cười, nhưng trước giờ đều mang theo khí lạnh rét buốt, và lạnh lùng.
Hạ Tang sợ cậu nhóc đến mách lại với bố mẹ, bố mẹ sẽ tìm đến gây phiền toái cho anh, vì thế nói: “Chu Cầm, cậu đi mua cho tôi cây kem đi.
”
“Trời lạnh thế này lại đi ăn kem?”
“Bỗng nhiên muốn ăn.
”
“Nhưng tôi không muốn đi.
”
“Cầu xin cậu đấy.
”
Cô gái dịu dịu, dàng dàng, giọng nói mang theo chút mềm mại, sai khiến Chu Cầm đứng lên, vỗ vỗ ống quần: “Con gái mà làm nũng là phiền nhất.
”
“Tôi không có làm nũng.
”
“Chờ.
”
Nhìn Chu Cầm đi về phía ánh đèn rực rỡ phía đằng xa kia.
Hạ Tang mới tháo mặt nạ linh hồn xuống, cất vào trong túi xách.
Quả nhiên một lát sau, nhóc con đã đưa bố mình đến: “Người xấu đánh con ở đây nè, bên cạnh người đó còn có một con quỷ rất xấu!”
Người đàn ông bán tín bán nghi nhìn cậu: “Sao lại có quỷ được chứ.
”
Cậu nhóc nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tang một cái, giống như rất khó có thể nghĩ ra chị gái xinh đẹp này lại là hung thần ác sát, hay là giống “quỷ xấu xa”.
“Chị gái, chị gái, vừa nãy chị có nhìn thấy người xấu và quỷ xấu xa không?”
Hạ Tang mỉm cười nói: “Chị vẫn ngồi ở chỗ này, ở đâu có quỷ chứ bạn nhỏ.
”
“Không đúng! Vừa nãy mới có người xấu mà, người xấu còn làm hư súng đồ chơi của em!”
Bố của cậu nhóc nhíu mày: “Tự mình phá hư đồ chơi, còn lừa dối người lớn, bố sẽ không mua đồ chơi mới cho con nữa.
”
“Con không có nói dối, không có nói dối mà!” Cậu nhóc khóc lóc đuổi theo bố: “Thật sự có quỷ và người xấu mà.
”
Ý cười trên khóe môi của Hạ Tang cũng dần nhạt xuống.
Cô rất chán ghét sự đối xử dịu dàng trên thế giới này.
Có đôi khi giống anh, khiến cho tâm lặng như tảng đá bình thường, không phải lương thiện với mình.
…
Chu Cầm không phải là không biết dịu dàng, anh chính là sẽ không tùy tiện dịu dàng với ai cả.
Ví dụ như lúc này, anh đứng ở giao lộ, ở cạnh ngã tư có một cửa hàng tiện lợi, phía bên kia là cửa hàng Haagen - Dazs trong trung tâm mua sắm.
Anh dừng chân một lát, đi đến cửa hàng Haagen – Dazs.
Trong tiệm cũng không nhiều người lắm, mấy viên kẹo đủ màu sắc được trang trí bên trong, ánh đèn thì vô cùng mờ ảo, nhạc giáng sinh được phát liên tục, cho người khác một cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc.
Kem Haagen – Dazs cũng chẳng phải rẻ, Chu Cầm ngẩng đầu nhìn bảng giá của các món ăn.
Với giá cả này, quả thật hòa cùng với bầu không khí ngọt ngào xung quanh càng hợp với nhau hơn.
Trong cửa hàng nhiều nhất là mấy cặp đôi, ngồi ở một góc ăn điểm tâm ngọt, thân thiết trò chuyện trong ngày.
Bỗng nhiên anh cảm thấy một mình mình vào đây, có chút ngốc, rút vẻ lạnh nhạt về, xoay người đi ra khỏi Haagen – Dazs.
Đi đến cạnh