Rất nhanh, hương thơm vị canh đậm đà đã lan toả khắp phòng.
Hạ Tang bước vào nhà, trông thấy Chu Cầm đang bưng ra một bát canh lớn.
Nước canh cá có màu trắng trong, bên trên có lớp váng mỡ nhàn nhạt và màu xanh của hành băm, hơi nóng bừng lên, ngửi mùi thôi cũng thấy đói vô cùng.
Anh cầm chiếc bát rỗng lên, múc hai thìa canh cá, đặt lên trên bàn.
Hạ Tang toan duỗi tay nói lời cảm ơn, bỗng thấy anh uống một hớp trong bát, rủ mắt bình luận: “Nhạt rồi.”
“….”
Bàn tay đang duỗi ra của Hạ Tang lúng túng thu về.
Chu Cầm liếc cô một cái: “Ngẩn người làm gì, tự lấy bát của mình đi chứ, còn muốn tôi hầu hạ cậu sao?”
“Tôi là khách đó!”
Anh cười nhẹ, đáp: “Cậu là người ăn chực.”
Hạ Tang vừa thầm mắng vừa đi vào phòng bếp, bưng một cái bát nhỏ sạch sẽ trở lại.
Chu Cầm cầm bát, thay cô múc đầy bát canh.
Hạ Tang chống khuỷu tay lên bàn, cẩn thận quan sát anh.
Anh cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, không còn toát ra khí chất lạnh lùng như thường ngày nữa, thay vào đó là vẻ giản dị thoải mái hiếm thấy.
Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một phần cẳng tay màu lúa mì, trên da có thể nhìn rõ các gân giãn tĩnh mạch.
Anh đưa bát canh cá đầy ắp cho Hạ Tang.
Hạ Tang cố tình quay đầu sang một bên, cao lãnh nói: “Nóng quá, thổi nguội cho tôi đi.”
“Thật khó hầu…”
Chu Cầm mắng một tiếng, nhưng vẫn thổi nguội bát canh cá rồi đẩy tới trước mặt cô.
Hạ Tang vui vẻ thưởng thức bát canh cá thơm phức.
Lúc Chu Cầm bưng thêm một đĩa sườn xào chua ngọt, Hạ Tang đã uống hai bát canh, không khỏi nhẹ ợ lên một tiếng.
Chu Cầm vừa đi ra, cô vội vàng che miệng lại.
Anh đặt món sườn xào chua ngọt lên bàn, cởi chiếc tạp dề hoa màu xanh nhạt, khẽ mỉm cười.
Cô nhạy cảm hỏi: “Cậu cười gì?”
“Không có.”
“Có cười.”
Khoé mắt Chu Cầm nhướng lên: “Tôi không cười.”
“Bây giờ cậu đang cười!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoé miệng Chu Cầm cũng mở rộng hơn, ngồi xuống đối diện, dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn gỗ: “Tang Tang, xin hỏi là, tôi không có quyền được cười trước mặt cậu sao?”
“Nếu cậu đã hỏi như thế, thì chính là đang giao quyền quyết định cho tôi.”
“Được, giao cho cậu.”
“Vậy không cho phép cậu cười.”
Chu Cầm lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chỉ là bởi vì cơ bắp giãn ra, nên không hề cảm nhận được sự lãnh đạm thường ngày, ngược lại càng thêm phần dịu dàng.
“Nghe lời thật đó.” Hạ Tang uống thêm một hớp canh, vươn tay xoa cằm anh: “Tiểu Chu, bây giờ cậu cười xem nào.”
Khoé mắt Chu Cầm giương lên, nở một nụ cười tà mị, ánh mắt như tơ nhện gắt gao dính chặt lấy cô.
Trái tim Hạ Tang chệch đi một nhịp, thu tay về rồi tiếp tục uống canh cá, không dám nhìn anh nữa.
Khuôn mặt cũng bị làn khói nóng bốc lên từ canh cá tạo ra vài phần mỹ miều.
Chu Cầm thật sự rất đói, vì vậy anh thôi đùa giỡn với cô, tự xới một bát cơm lớn rồi ăn cùng sườn xào chua ngọt.
“Cậu không ăn canh?”
“Ăn cơm đã, canh để sau.”
Dáng vẻ lúc ăn cơm của anh không lịch thiệp nho nhã, nhưng cũng chăng thô lỗ giống những chàng trai khác.
Nhìn anh như vậy, Hạ Tang cũng thấy ngon miệng theo, gắp cho mình một miếng sườn.
“Ngon quá, Tiểu Chu.”
Chu Cầm đặt đũa xuống, bất lực nói: “Nếu không muốn gọi tên tôi, có thể gọi tôi là anh Cầm.
Tiểu Chu nghe như thợ sửa ống nước vậy.”
Hạ Tang mỉm cười, cố ý kéo dài giọng điệu: “Tiểu~~~~Chu.”
Chu Cầm ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, đôi mắt đẹp híp thành hình vòng cung nhìn về phía cô.
“Nhìn gì vậy, muốn làm thợ sửa ống nước cho tôi sao? Tiểu Chu.”
Chu Cầm lại cười.
Cô lập tức nói: “Đừng cười khi chưa có sự cho phép của tôi.”
“Ông đây sợ cậu rồi.” Chu Cầm không khách khí vươn tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Ăn nhanh rồi biến.”
“Không thích.”
Hạ Tang từ tốn ăn từng miếng.
Nghĩ cũng thật kỳ lạ, ở nhà cô ăn cơm rất ít, nhưng ở chỗ của Chu Cầm, cô không chỉ ăn ba bát ăn còn xới một bát cơm to, cả bụng đều đã phình to.
Chu Cầm thu dọn bát đũa vào bếp tráng rửa sạch sẽ, nói: “Không nhìn ra, sức ăn lớn như vậy.”
“Là do cậu nấu ăn rất ngon, Tiểu…”
“Thử gọi lại xem?”
Hạ Tang dựa bên cánh cửa, nghiêng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn đổi cách xưng hô: “Anh Cầm.”
Một tiếng “anh Cầm” mềm mại biết bao, khiến tâm can anh cũng trở nên mềm nhũn.
Đồng thời, anh cũng nhớ đến lời cảnh báo của Lý Quyết.
Biết là không nên.
Cũng biết là không thể cưỡng lại.
Trầm mặc một hồi, Chu Cầm tắt vòi nước, đè nén nơi cổ họng, khó khăn nói ra vài từ: “Vẫn nên gọi bằng tên thì hơn, như thế mới giống bạn bè.”
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô gái nhỏ đáp lời, anh quay đầu, đã thấy bên cửa không còn bóng dáng của cô gái nhỏ.
Chu Cầm sửng sốt rồi tự giễu cười, dùng khăn bông lau tai rồi trở về phòng của mình.
Hạ Tang đang ngồi bên cạnh bàn học của anh, nghiêm túc cầm bút phác thảo vở của anh.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Anh bước vào, cầm quyển vở môn sinh học lên.
Hạ Tang đặt bút xuống, nghiêm túc nói: “Ghi chú của cậu không ổn lắm, rất nhiều điểm không ghi kĩ càng.
Vừa rồi tôi mới bổ sung cho cậu một bút, đều là kiến thức trọng tâm của kỳ thi Đại học.”
Chu Cầm nhìn những kiến thức mới mà cô viết vào vở, hoàn toàn giống mới nét chữ của anh, không thể nhìn ra sự khác biệt.
Cô mô phỏng nét chữ của anh thành thục đến mức tài nghề điêu luyện.
Anh nhận xét: “Nếu như sau này chúng ta kết hôn, người khác chắc chắn sẽ nghĩ rằng giấy đăng ký kết hôn của chúng ta là do cùng một người ký.”
“……”
Lời vừa dứt, cả phòng lập tức im bặt.
Là sự trầm mặc đầy ngại ngùng.
Chu Cầm tê dại một hồi, bổ sung thừa thãi một câu: “Đây là ví dụ sinh động, giống như miêu tả tâm tư con người với biển sâu rộng lớn.”
Hạ Tang mở một quyển vở khác, quay khuôn mặt đỏ bừng đi, lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Thấy cô lại cầm bút sửa chữa quyển vở khác, Chu Cầm nghiêng người hỏi: “Cậu muốn sửa lại toàn bộ vở ghi chép của tôi sao?”
“Cậu ghi chú quá tệ, dựa vào nó thì cậu thi được bao điểm chứ.”
Chu Cầm đóng quyển vở lại, ngạo nghễ nói: “Thật ngại quá, đứng đầu toàn trường, chính là tại hạ.”
“Đứng đầu toàn trường cậu, nhưng đến trường tôi, không biết cậu xếp thứ bao nhiêu đâu.”
“Phải, là Trung học số 1 lợi hại.”
“Trung học số 1 tất nhiên lợi hại…” Hạ Tang nói từ cuối cùng bằng chất giọng rất nhẹ: “rồi.”
“Cho nên không phải tôi ghi chép tệ.” Chu Cầm dựa lưng vào bàn học, nói: “Chất lượng giảng dạy của trường Trung học số 13 chính là như thế.
Học sinh đều không nghe giảng các tiết văn hoá, nên thầy cô cũng không thèm để tâm, một số môn học còn không thèm chuẩn bị giáo trình.”
“Thảm vậy sao.”
“Nghe nói trường các cậu còn có một nhóm nghiên cứu đề thi Đại học, toàn bộ đều là thạc sĩ vf tiến sĩ, chuyên nghiên cứu về các dạng câu hỏi và đề thi của kỳ tuyển sinh hàng năm.
Sau đó tổ chức thi tháng để cải tạo chất lượng.”
“Ừm, đúng thế.”
“Ở trường Trung học số 13, đây là điều không bao giờ xảy ra.”
Hạ Tang nghe vậy, lại hỏi: “Vậy cậu sẽ tham gia kỳ thi thể thao?”
Chu Cầm ừ một tiếng: “Dựa vào trình độ giảng dạy của trường Trung học số 13, tôi không thể thi vào trường Đại học top đầu, kỳ thi thể thao diễn ra vào tháng 5 năm sau chính là cơ hội duy nhất.”
Hạ Tang gật đầu mạnh, nói: “Cậu chính là đệ nhất thiên hạ, xứng đáng vào trường Đại học top đầu!”
Chu Cầm vươn tay xoa đầu cô, hỏi ngược: “Sao tôi lại đệ nhất thiên hạ?”
“Trong lòng tôi, cậu chính là như thế.”
Dù sao đối với vị “quán quân” này, Hạ Tang tâm phục khẩu phục.
Cô cảm thấy cho dù là học tập hay bóng rổ, Chu Cầm đều có thể đạt đến đỉnh vinh quang.
Cô cúi đầu, tiếp tục giúp anh hoàn thiện vở ghi.
Chu Cầm nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa vài phần dịu dàng.
Lời cảnh