Để không lãng phí, hai người ăn sạch hết cả một bàn đồ ăn lớn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, mất gần một tiếng đồng hồ mới ăn xong.
Trước giờ Hạ Tang không hề cảm thấy ăn cơm là một chuyện làm cho người ta vui vẻ đến thế nào, nhưng bây giờ cô đã cảm nhận được.
Cô và anh quen biết chưa lâu, nhưng lại giống như nói mãi không hết chuyện.
Ăn cơm cùng với người mình thích là chuyện vui vẻ cỡ nào cơ chứ.
Cơm nước no nê, hai người bước ra khỏi nhà hàng, ở quảng trường âm nhạc đối diện có rất nhiều người đang xem trình diễn phun nước.
Chu Cầm thong thả đi ở phía trước, Hạ Tang chầm chậm theo phía sau anh.
“Nhanh lên nào.”
“Ăn no quá, đi không nổi.”
Chu Cầm quay đầu lại, mỉm cười đợi cô: “Quả thật là tôi đã đánh giá thấp sức ăn của cậu rồi.”
Hạ Tang chầm chậm bước tới, Chu Cầm nhẹ nhàng ôm vai cô, dẫn cô đi đến đài phun nước, ngắm nhìn cột nước nhấp nhô lên xuống theo âm nhạc.
Cô chưa bao giờ cảm thấy loại biểu diễn nhạc nước này có gì thú vị, nhưng hôm nay hình như cô đặc biệt có hứng thú với nó.
Hạ Tang ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
Ánh đèn sặc sỡ chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh bình tĩnh nhìn đài phun nước, trong ánh mắt dường như có tia sáng còn sót lại.
Hạ Tang chỉ về phía bên trái: “Chu Cầm, cậu nhìn thấy cột nước cao nhất kia không!”
“Thấy.”
Hạ Tang chỉ về phía trước: “Cậu nhìn khung cảnh kia đi, hệt như khổng tước xòe đuôi vậy, giống y như cậu, chim công xòe đuôi.”
Anh đặt bàn tay to lên đỉnh đầu Hạ Tang: “Tự mình đa tình mới là chim công, tôi không phải.”
“Cậu rất thích tự mình đa tình đó.”
“Vậy bây giờ….
Là tôi tự mình đa tình sao?”
Hạ Tang kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa khuôn mặt, cúi đầu cười, ngại ngùng nói ra hai chữ: “Không….
phải.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười tỏa nắng và rạng rỡ của cô khiến lòng Chu Cầm ngứa ngáy khó nhịn.
Anh chỉ có thể ép mình dời mắt về phía đài phun nước một lần nữa, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào cô, cố kìm lại dòng cảm xúc đang dâng trào.
“Chu Cầm, cuộc thi lần này có liên quan đến kết quả bài kiểm tra thể dục [1] của cậu không?”
[1] Bình thường thì học sinh sẽ thực hiện bài kiểm tra văn hóa (Toán – Văn – Anh – KHTN – KHXH) để xét tuyển đại học.
Chu Cầm là một học sinh năng khiếu (Thể dục thể thao) nên còn thi thêm môn thể dục nữa.
“Có, sao vậy?”
“Thế thì cậu nhất định phải huấn luyện thật tốt đó, tôi sẽ đến tận nơi cổ vũ cho cậu!”
“Sao tự dưng cậu lại nói chuyện này?”
“Bởi vì….”
Hạ Tang cười trộm, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Bởi vì cho dù là làm bài kiểm tra văn hóa hay thi thể dục, đương nhiên điểm càng cao càng tốt rồi!”
“Tôi không nghĩ cậu thật sự quan tâm đến thành tích của tôi đâu.”
Chu Cầm vươn tay kéo khăn quàng cổ của cô gái xuống, để lộ khuôn mặt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô gái nhỏ, anh nói: “Em muốn điền nguyện vọng cùng một trường đại học trọng điểm với tôi, muốn ở bên tôi mãi mãi.”
“Không thể nào! Không có!” Da mặt Hạ Tang mỏng, bị anh vạch trần tất nhiên không chịu thừa nhận.
Cô đỏ mặt phản bác: “Tôi không có nghĩ nhiều như thế đâu!”
“Vậy em không muốn ở bên tôi mãi mãi à?”
Hạ Tang hơi dừng lại, nhìn vào đôi mắt đen láy đầy bình thản của anh, có chút dỗi hờn nói: “Đây không phải chuyện em có muốn hay không.
Em đăng ký vào trường nào, học ngành gì, nhất định phải để mẹ em quyết định.
Em không thể làm trái ý bà, vậy nên chuyện có thể hay không….
Đều phải xem duyên phận rồi.”
Chu Cầm nở nụ cười: “Cái gì có thể hay không?”
“Câu mà anh hỏi đó….” Hạ Tang lại kéo khăn quàng cổ lên một lần nữa, che khuất nửa khuôn mặt, nhỏ giọng thì thầm: “Ở bên nhau, mãi mãi.”
Chu Cầm nhìn cô, vô cùng nghiêm túc: “Hạ Tang, anh sẽ không để em làm trái lời mẹ.
Bởi vì thứ bà ấy cho em….
nhất định là những sắp xếp tốt nhất.”
“Chưa chắc đâu!”
“Hãy nghe anh nói hết.” Chu Cầm tiếp tục.
“Em không cần phải lo lắng cho anh, càng không cần phải chờ đợi anh.
Bởi vì cho dù em có đi bao xa, anh cũng sẽ đuổi kịp em.”
Anh chưa bao giờ tin vào duyên phận, bởi vì ông trời chẳng bao giờ ban cho anh điều gì.
Những thứ anh muốn… tất cả đều do anh kiếm được bằng hai bàn tay trắng.
“Vậy nên, em yên tâm.”
Hạ Tang cảm nhận được giọng điệu kiên quyết của chàng trai.
Cô biết, đây là một lời hứa hẹn.
“Ừ, em yên tâm.”
Cô tháo sợi dây chuyền hình chiếc lá trên cổ Chu Cầm xuống, sau đó đeo vào cổ mình: “Vậy một lời đã định rồi đấy nhé.”
Chu Cầm cười nhạt, bỏ sợi dây chuyền xuống dưới mũ áo khoác của cô, nghiêm túc nói: “Một lời đã định.”
“Ầy, đây chẳng phải là Chu Cầm sao?” Một giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau hai người họ.
“Oa, được dữ ha Chu Cầm, mới đến vài ngày mà đã cua được một em rồi!”
Hạ Tang quay đầu lại, nhìn thấy Diêu Vũ Phàm hay bới móc.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác superme cùng kiểu với Kỳ Tiêu, bên cạnh có hai tên nhóc tùy tùng cà lơ phất phơ.
Diêu Vũ Phàm đi đến trước mặt Chu Cầm, liếc anh một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thấy đôi giày thể thao mới trên chân anh.
“Này, anh Diêu, đây không phải là thứ anh luôn muốn mua sao?” Một nhóc tùy tùng nói.
“Chu Cầm đã đeo đôi giày đá bóng mới này trước rồi.”
Diêu Vũ Phàm nheo mắt nhìn về phía Hạ Tang.
Cô gái nhỏ trông tươi tắn xinh đẹp, trên người lại có một loại khí chất tiểu thư, khiến người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy.
“Cô tiểu thư giàu có mua cho mày đôi giày mới này sao? Mày ngon đó Chu Cầm, truyền bí kíp tán gái cho tụi tao với được không vậy?”
“Đúng đó, mới đến có vài ngày mà đã làm quen được người ta rồi.”
“Giỏi ghê ta.”
Mấy tên con trai cười đểu, dùng ánh mắt nghiền ngẫm và khiêu khích nhìn họ.
Hạ Tang tức đến độ đỏ mặt tía tai, đang định tiến lên trước tranh luận phải trái thì cổ tay bị Chu Cầm nắm lấy.
Anh kéo cô gái nhỏ ra phía sau với tư thế bảo vệ.
Với những lời xúc phạm của đám người này, anh chẳng những không giận mà còn cười, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ông đây đẹp trai, được cô ấy thích, không nên sao?”
“Ối dồi! Ăn bám mà còn đạo lý như thế, chẳng phải mày hiếu thắng lắm sao, không cảm thấy bị khuất nhục à!”
“Khuất nhục….” Chu Cầm ôm eo Hạ Tang: “Nhìn cô gái nhà tao đi, nếu đây là khuất nhục thì tao xin được cam tâm tình nguyện.”
Diêu Vũ Phàm vốn muốn mượn cơ hội này để giễu cợt Chu Cầm, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tang trong vòng tay anh – mặt mày xinh đẹp sáng sủa, đẹp như một mỹ nhân bước ra từ bức tranh sơn thủy Giang Nam mờ ảo sương khói, thì đừng nói là Chu Cầm, đổi thành ai cũng cam tâm tình nguyện bám váy cô.
Trong lòng Diêu Vũ Phàm có chút ghen ghét, không cam lòng nói: “Em gái, em có ngốc không vậy, vội vàng coi chừng người chịu thiệt ngược lại là mình, em nhìn bộ mặt thối tha kia của cậu ta đi.”
“Mắc mớ gì đến anh.” Hạ Tang bật lại: “Kiểu gì anh Cầm cũng dễ nhìn hơn anh, anh thậm chí còn không bằng một phần mười anh ấy.”
Diêu Vũ Phàm không ngờ rằng cô gái nhỏ này trông ngoan ngoãn mà lại nhanh mồm nhanh miệng chọc người ta phát cáu như vậy, chẳng thua kém Chu Cầm một chút nào.
Cậu ta tự làm mất mặt mình, giơ ngón giữa lên với Chu Cầm rồi sầm mặt rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của Diêu Vũ Phàm đi xa, Hạ Tang ghét bỏ nói: “Mấy học sinh thể dục xung quanh anh….
đều mất não như vậy à?”
“Mỗi mình cậu ta thôi.” Chu Cầm đáp.
“Kỳ hoa [2] cũng không dễ dàng trưởng thành