Tôi đi bộ đến nơi xảy ra vụ tai nạn và hỏi thăm từng người một. Tất cả họ đều nói chị hai vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe bất ngờ từ trong hẻm phóng ra. Không ai nhìn thấy mặt mũi người ngồi trước tay lái thế nào.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Chắc chắn phải có ai đó, vô tình ngồi ở góc nào đấy nhìn thấy mặt hắn. Và nhiệm vụ của tôi là tìm cho ra người đó.
Trời đã xế trưa. Cái nắng như thiêu như đốt khiến mặt đường đổ lửa. Tôi ngồi xuống bên vệ đường, lấy chai nước trong cặp ra uống. Bụng tôi đói như thể miếng bánh mì sáng nay chưa từng tồn tại.
- Mua vé số không? Còn hai tờ đuôi 999 đó.
Một người đàn ông có nước da đen sạm vì cháy nắng đang chìa mấy tờ vé số ra trước mặt
- Không - Tôi vừa lắc đầu bỗng nhớ ra - Này chú ơi, ngày nào giờ này chú cũng bán ở đây sao?
- Thì sao?
- Vậy chắc chú biết vụ tai nạn xảy ra khoảng một tuần trước? - Tôi vội vàng ném chai nước vào cặp rồi đứng dậy.
Người đàn ông chợt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm. Linh tính mách bảo ông ấy chắc chắn biết điều gì đó.
- Chú có nhìn thấy mặt kẻ lái xe không? Chú có thấy...?
- Tại sao cô lại quan tâm đến việc này? - Người đàn ông chợt ngắt lời
- Vì cô gái đó, cái người chết trong vụ tai nạn chính là chị tôi.
- Con nhỏ đó chết rồi à?...Mà cũng phải thôi...
Tiếng thở dài của ông ta càng khiến lòng tôi như lửa đốt.
- Nếu biết gì xin chú hãy nói cho tôi biết. Tôi cầu