"Ngày 31/12/2010
Hôm nay, cậu cả nhà họ Võ tổ chức tiệc tất niên. Bạn bè trong giới nghệ sĩ được mời đến khá đông. Họ ăn uống, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Nhà bếp đương nhiên cũng phải túc trực để phục vụ. Tôi tuy làm ở gian sau nhưng vẫn phải ở lại.
Từ chiều đã thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang ngồi xe hơi đến. Nghe cô Thủy nói đấy là những vũ nữ thoát y do cậu chủ thuê về. Họ là một phần không thể thiếu của bữa tiệc.
Lúc đẩy xe đồ ăn qua đại sảnh, tôi thoáng nghe tiếng mọi người đang hò hét gì đó. Ghé mắt vào xem thì thấy cả đám đang vây quanh hai người đàn ông, mỗi người cầm một chai bia tu ừng ực. Xong chai nào là ném qua một bên chai ấy.
Đám đông liên tục vỗ tay và hò hét.
Trông có vẻ như một cuộc thách đấu.
Võ Thế Anh không tham gia mà ngồi vắt chân trên ghế. Hắn nhâm nhi ly rượu với ánh mắt bất cần phảng phất nỗi buồn chán. Tôi vừa định bỏ đi vì sợ bị nhìn thấy thì bỗng nghe có tiếng văng tục. Những tràng pháo tay vang dội như níu bước chân khiến tôi phải núp vào góc nhìn trộm lần nữa.
- Phần thưởng của tôi đâu? - Người thắng cuộc hét lên.
- Phải đó, đưa anh ta đi nhận phần thưởng đi - Mọi người cùng gào thét.
Thế Anh nhếch miệng cười nhạt rồi đứng dậy. Hắn vỗ nhẹ mấy cái lên vai người đàn ông, môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại hàm chứa nét khinh miệt
- Theo tôi.
Khi những người khác ùn ùn kéo theo thì Thế Anh bất ngờ quát lớn:
- Tôi nói chỉ một mình cậu ta. Số còn lại, BIẾN ! ! ! !
Hai người đàn ông lặng lẽ rời khỏi phòng, một hí hứng và một hầm hầm như sẵn sàng đánh nhau với kẻ bên cạnh
..........................................
Biết việc của mình đến đó là hết, tôi đẩy nhanh chiếc xe xuống nhà bếp. Nhưng vừa quay đầu đã vô ý đâm vào một cô gái mặc chiếc