Chiều hôm đó, tôi chẳng làm được gì ngoài việc đứng chôn chân bên chiếc bàn gỗ, bần thần ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Đã 13 năm kể từ ngày hôm ấy.
Nếu đem hết mọi việc ra kể với chị thì những đau khổ mà tôi phải gánh chịu có ít đi?
Người phải hận thì tôi lại đem lòng thương nhớ. Nơi phải tránh xa thì chị gái tôi lại dấn thân vào. Không bằng không chứng, tôi biết lấy gì để thuyết phục chị ấy đây.
Từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe thắng gấp. Mấy ngày nay trời cứ mưa suốt làm đường sá không lúc nào được khô ráo. Tiếng mưa rơi rả rích trên mái lại càng buồn hơn.
Dường như có điều gì đó thôi thúc, tôi mở cửa rồi chạy thật nhanh ra ngoài, đội trên đầu cả bầu trời xám xịt.
Sai hết rồi, những điều bấy lâu đều sai hết rồi sao?
Trong mắt chị ấy, mình chỉ là một đứa hèn nhát và ích kỷ.
Nhưng tại sao? Tại sao ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy chị ấy đã nói đúng? Lẽ nào tất cả chỉ là một tai nạn? Lẽ nào sự nghi ngờ chỉ là cái cớ mà bấy lâu nay tôi vẫn bám víu để che đậy cho nỗi mặc cảm của mình?
- Này! - Tiếng ai đó bỗng hét lên.
Tôi sững người đúng ngay lúc một chiếc xe hơi vừa thắng lại. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng lập tức đội mưa bước khỏi xe và tiến về phía tôi một cách hùng hổ:
- Mắt mũi cô để đâu lại băng qua đường khi đèn xanh hả?
Tôi khẽ chớp mắt cho những giọt nước đang đọng trên hàng mi rơi xuống. Đầu óc choáng váng và chưa hoàn toàn ý thức được việc gì đã xảy ra. Tiếng nạt nộ của người đàn ông lạ đã làm mọi ý niệm của tôi bay đi đâu mất biến.
Cửa sau bất ngờ mở ra khi chàng trai đưa tay đỡ một cô gái mặc áo choàng đen bước xuống.Vẻ mặt cô ấy khá xanh xao trong khi người con trai lại đeo một thái độ phản đối đầy yếu ớt. Anh ta lặng lẽ nghiêng cây dù về phía người đi bên cạnh rồi dịu dàng choàng tay qua vai cô gái.
- Chú Hà, đừng to tiếng với cô ấy như thế - Người con gái nói thật khẽ.
Ánh mắt cô ta không nhìn tôi mà cũng chẳng hướng vào người đàn ông vừa cúi đầu bên cạnh. Một cái nhìn vô định và xa xăm thật khó hiểu. Trong khi đó, người con trai bên cạnh vẫn không thôi nhìn cô bằng vẻ mặt sốt ruột đong đầy lo lắng.
- Cô có bị thương chỗ nào không? - Cô gái mỉm cười hỏi
- Tôi không sao.
Cô ấy bỗng quay mặt vào vai người con trai rồi che miệng ho mấy tiếng. Tiếng ho nhỏ nhưng đầy vẻ khó chịu. Như chỉ chờ có nhiêu đó, anh ta liền dúi cây dù vào tay người đàn ông đứng bên cạnh rồi khom người nhấc cô gái lên khỏi mặt đất:
- Đã nói trời mưa thì em ở yên trong xe đi mà. Chú Hà, chúng ta về nhà nhanh thôi.
Đợi hai người họ chui vào trong, chú tài mới nhanh nhẹn đóng cửa, xếp dù rồi chạy đến chỗ tay lái. Tôi giật mình bước vội lên lề đường, mắt vẫn cố nhìn qua cửa xe nhòe nước.
Chiếc xe rồ máy rồi phóng đi đã được một lúc lâu mà cảm giác bàng hoàng trong tôi vẫn chưa dứt hẳn. Hai người đó, dù chưa hề xưng tên tuổi nhưng lại không hề xa lạ. Thỉnh thoảng vẫn thấy họ xuất hiện trên mặt báo...
Căn phòng không có gì thay đổi so với lần cuối tôi nhìn thấy. Nghĩa là chị Hải Yến vẫn chưa về.
Tôi thở dài rồi thẫn thờ lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo. Tấm gương cũ đặt trên bàn một lần nữa lại phản chiếu hình ảnh đen tối. Tôi bỗng thấy mình không chỉ xấu xí mà còn rất xấu xa.
Mái tóc ướt nhèm rủ trên gương mặt không thể che hết vết thương