Ngày 1/1/2011?
Nghĩa là ngày tiếp theo của bữa tiệc. Còn cả trang ở trên. Trong đó chỉ có thể đề cập đến những điều xảy ra trong ngày 31/12 mà thôi. Tôi mừng rỡ cầm tờ giấy lên xem và tiếp tục bị cuốn vào câu chuyện:
"...Em không tệ như những gì em vẫn nghĩ đâu"
- Trời ơi!
Tại sao ông trời lại để ình hụt hẫng như thế? Cái tôi có chỉ là "trang tiếp theo của trang tiếp theo", hic. Cố gắng nén lại tiếng thở dài, tôi dựa lưng vào thành giường và đọc tiếp:
"Một tiếng hét khác lại vang lên nghe rất gần.
- Cô tư! - Eric bỗng đứng bật dậy và lao như bay khỏi phòng.
Tôi lập tức đuổi theo mà không hiểu vì sao hay đơn giản chỉ là một phản xạ của trí tò mò.
Tiếng kêu cứu càng lúc càng rõ dần. Tôi thoáng nhìn thấy một bóng người chạy vụt vào căn phòng trước khi Eric kịp đến. Trong đó tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ. Tôi không dám đi sâu vào trong mà chỉ đứng ở mé cửa.
- Bỏ cô ấy ra.
- Thằng đê tiện, mày dám đánh tao à?
Trong một tích tắt nào đó, tôi nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụt qua nên hét lên:
- Dao, hắn rút dao đâm anh kìa.
Khi Eric vừa quay lại cũng là lúc người đàn ông cầm dao găm xông đến, hướng đâm thẳng vào tim. Với những cử chỉ nhanh nhẹn, anh ấy liền bước ngang chân phải lên rồi xoay người tung chưởng phải vào tay cầm dao, chân phải đá độc cước vào ngực hắn. Ngay lập tức, người đàn ông gần như ngã lăn trên mặt đất.
Đèn trong phòng bật sáng khi Văn Kỳ đột ngột xuất hiện với vẻ mặt vô cùng giận dữ.
- Chuyện gì xảy ra ở ... - Anh nghẹn lời khi thấy Tú Nhi đang nằm khóc lóc dưới nền nhà
- Thế Anh - Người đàn ông dưới đất ôm ngực đứng dậy - Phần thưởng mà anh nói là thế này sao?
Thoát khỏi tư thế khoanh tay bàng quang, Võ Thế Anh liền làm mặt lạnh, xông đến đấm vào mặt bạn mình một cú thật mạnh
- Thằng khốn, tao