Sáu giờ sáng, tôi cố nán lại phòng mình thêm chút nữa trước khi qua chỗ Tú Nhi
Hy vọng đã có ai đó “dọn dẹp” đống lộn xộn tối qua vì thật lòng tôi vẫn chưa biết nên đối mặt với nó như thế nào.
Mọi việc giống như một giấc mơ, một giấc mơ khủng khiếp.
Bỏ chiếc máy ghi âm vào trong túi áo khoác, tôi định bụng sẽ tìm cơ hội đặt nó về chỗ cũ.
Khi nhìn thấy Văn Kỳ đã có mặt ở đó, lòng tôi không chút bất ngờ. Nhưng điều khiến tôi thật sự sửng sốt chính là thái độ thân mật giữa anh ta và Tú Nhi.
Anh có thể giả vờ như chưa có việc gì xảy ra nhưng làm sao giấu được đôi mắt hõm sâu, đỏ ngầu ấy? Chẳng qua cô ấy mù nên không thấy đó thôi.
- Tối qua anh không ngủ được – Anh ấy lập tức giải thích khi nhận ra cái nhìn chăm chăm của tôi.
Vừa nói vừa quay qua nắm chặt lấy tay của Tú Nhi, vẻ đau khổ đến tội nghiệp. Nét dịu dàng, e thẹn trên mặt cô ấy không biết vì sao lại chẳng gây cho tôi chút thương cảm. Làm sao cô ta có thể buổi tối quan hệ với Thế Anh rồi sáng ra lại vui vẻ bên Văn Kỳ như thế? Thật dơ bẩn.
“Con bé không hề chống trả vì nó nghĩ tao là mày”
Câu nói ấy không biết vì sao lại mọc cánh và lởn vởn trong đầu tôi.
Không, nói với em là anh đã không thay hắn nhận hết mọi trách nhiệm.
Hai người không thể tiếp tục yêu nhau như thế.
Dù cô ấy nghĩ đó là ai thì hành động đó cũng đáng khinh như nhau. Bao nhiêu người không yêu sao