Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
Từ nước Đức trở về đã là Chủ Nhật, cho dù không phải đi làm nhưng Dịch Huyên vẫn dậy sớm cùng Ninh Khang đến KTX dọn đồ.
Bởi vì là chủ nhật nên rất nhiều bạn học đã về nhà, người ở lại cũng là đang ngủ nên sân trường vô cùng im ắng.
Quả là hợp ý của Dịch Huyên, tuy rằng Ninh Khang chỉ là giảng viên được mời về dạy trong thời gian ngắn, hai người yêu nhau thì cũng không có phạm quy, nhưng cô vẫn muốn kín kín chút.
Hiện tại mới vào thu, quần áo mùa đông của cô đều ở nhà bố mẹ, nên Dịch Huyên cũng không có nhiều đồ trong phòng.
Lâm Nhược Vân tối hôm qua biết được cô không về phòng nên đã sớm về chung cư với bạn trai.
Dịch Huyên soạn lại quần áo và đồ skincare một chút, nhét đầy vào hai bao to.
Lúc đi xuống, cô đều phải liếc mắt tứ phương, tai nghe bát hướng mà nhanh chóng chạy đến xe Ninh Khang, đem hai túi đồ nhét vào ghế sau.
Ninh Khang nhìn cô lén lén lút lút nhịn không được nói "Em thật không thích hợp để yêu đương."
Dịch Huyên biết rằng cô làm như này đã ít nhiều tổn thương đến lòng tự trọng của anh, nhưng để miễn trừ lo hại về sau, cô cũng không còn cách nào khác.
Vì trấn an anh, cô liền nhỏ giọng làm nũng "Vì sao chứ?"
Ninh Khang nghiêm túc nói "Vì em thích hợp kết hôn với anh."
Dịch Huyên: "..." Cứ một lời không hợp liền kết hôn thế à.
Hai người đem đồ của Dịch Huyên để ở trong chung cư liền đi siêu thị mua ít vật dụng hằng ngày.
Ở bên ngoài ăn cơm trưa liền về nhà.
Dịch Huyên ngủ không thành thật, cứ dịch tới dịch lui nên ngủ chung với Ninh Khang vẫn muốn hai người hai chăn.
Nhưng Ninh Khang nào có chịu nghe, anh lúc nào cũng dính lấy cô, đặc biệt là lúc ngủ, cho dù cô ngủ có xộc xệch đến mức nào, anh vẫn sẽ chỉnh chăn lại cho cô, rồi rúc vào cùng cô ngủ.
Dịch Huyên đuổi không được nên đành phải thỏa hiệp "Em ngủ rất xấu, nếu anh muốn ngủ cùng em thì phải thành thật một chút, còn nếu em có nhích tới nhích lui thì cũng không được mượn cớ bắt nạt em."
"Anh biết rồi, em mau ngủ đi." Ninh Khang đem cô ôm vào trong lòng, rồi hít hà hương thơm trên cổ cô, săn sóc nói.
Dịch Huyên thấy anh cũng có vẻ đàng hoàng liền an tâm nhắm mắt ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, cô tự nhiên cảm thấy mình thở không được, mở to hai mắt liền thấy Ninh Khang đang không ngừng hôn mình.
"Ninh Khang...!Anh!!! Phạm...!quy!!!" Dịch Huyên nói chuyện không nổi.
"Phạm quy cũng được, anh thật sự nhịn không nổi rồi".
Ninh Khang đang muốn chuẩn bị tiến công thì chuông điện thoại reo.
"Trước tiên anh phải nghe điện thoại đã." Dịch Huyên đẩy anh, anh lại không chịu "Kệ đi mà."
Ngay sau đó, anh lại hôn xuống.
Nhưng được cái người gọi điện thoại vô cùng nghị lực, điện thoại vừa ngừng được ba giây thì lại đổ chuông.
Ninh Khang không muốn phiền toái nên phải nghe máy, nhìn người gọi tới hiện "Ninh Hạ Thiên" mà thấy tức: "Ninh Hạ Thiên, em gọi cái gì hả!"
Ninh Hạ Thiên tự nhiên vô cớ bị mắng, liền mới cảm giác là hình như chính mình phá hỏng chuyện tốt của anh họ.
Nhưng cô gọi điện thoại cũng là vì bất đắc dĩ "Anh, bây giờ em...!em muốn đi bệnh viện nhưng lại rất sợ, không biết nên làm gì cả."
Nói một hồi liền khóc, Ninh Khang nghe thấy vậy liền dịu dàng hơn rất nhiều "Em đừng lo, anh với chị dâu sẽ tới ngay."
Ninh Khang và Dịch Huyên tới nhà của Ninh Hạ Thiên thì đã thấy cô khóc thành một dòng, nghẹn ngào nói "Bảo bảo, con phải kiên cường, dù mẹ rất xấu xa, làm con không có cha, nhưng mẹ đảm bảo sẽ yêu con, yêu con rất nhiều."
Dịch Huyên nghe được cũng rơm rớm nước mắt, Ninh Khang là người duy nhất bình tĩnh, anh bế em họ lên, thanh âm chắc chắn nói "Hạ Thiên đừng sợ, anh họ đưa em đi bệnh viện."
Tới bệnh viện làm mấy khâu kiểm tra, may mắn hai mẹ con không sao, dù Ninh Hạ Thiên đang có dấu hiệu sinh non nhưng các hạng mục đều không tồi, xuất huyết không nhiều, bác sĩ kiến nghị ở lại viện thêm mấy ngày để quan sát.
Sau khi nghe được lời của bác sĩ, cả ba đều thở phào một hơi.
"Chị mấy ngày nay đều không phải đến công ty, chị sẽ ở lại chăm em nhé." Dịch Huyên xung phong nhận việc.
Ninh Hạ Thiên vội vàng cự tuyệt "Chị, chị không cần phải làm vậy đâu, em sẽ cẩn thận hơn, ở đây có hộ sĩ mà, không phải lo đâu."
Ninh Khang nghĩ lại một hồi thì đề xuất "Ban ngày để Dịch Huyên chăm em, còn buổi tối thì nhờ hộ sĩ, em không cần phải ngại đâu."
Ninh Hạ Thiên biết tính Ninh Khang, huống chi bây giờ vẫn còn đang giấu người nhà chuyện mang thai, nên dù cô cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng vẫn là nghe lời anh.
Lăn lộn bên ngoài xong thì đã là 7 giờ tối, Ninh Khang đi trước nhờ hộ sĩ, sau đó xuống dưới nhà ăn lấy cơm.
"Hạ Thiên, nếu không chị đỡ em ngồi dậy nhé." Dịch Huyên nói.
Ninh Hạ Thiên gật đầu, chờ lúc ngồi thẳng dậy mới nói "Chị dâu, em xin lỗi chị, quấy rầy hai người rồi."
Dịch Huyên giả vờ giận mà nói "Đã gọi chị là chị dâu rồi mà còn khách khí như vậy."
Ninh Hạ Thiên cười "Chị khi nào thì gả cho anh họ em để còn thành chị dâu chính thức a, anh em cũng 28 tuổi rồi, đáng thương lắm, chị mau xử lý hàng tồn thôi."
Dịch Huyên dở khóc dở cười "Chị với anh em mới yêu nhau được một tháng, hiện tại bàn chuyện cưới hỏi có nhanh quá không/
"Không nhanh a, em còn chưa kịp yêu thì đã thành mẹ đơn thân rồi này." Ninh Hạ Thiên nói đùa, nhưng trong lòng vẫn có chút tự giễu.
Đối với chuyện ai là ba đứa nhỏ, Ninh Khang và Dịch Huyên đều không hỏi, bọn họ tôn trọng cô em họ này.
"Hạ Thiên, em có hối hận không?" Dịch Huyên thử thăm dò hỏi.
"Đương nhiên không, đến lúc chị có bé cưng, chị sẽ hiểu được cảm giác này.
Em chỉ tiếc là không cho con được gia đình hoàn chỉnh."
Con ư? Dịch Huyên lần đầu tiên cùng Ninh Khang không có dùng biện pháp, liệu nơi này sẽ có bé con không nhỉ?
Nếu thực sự có thì cô cũng rất chờ mong.
Ninh Hạ Thiên ở lại bệnh viện 5 ngày, mỗi ngày đều là Ninh Khang dậy sớm hầm canh, Dịch Huyên nhìn anh mỗi ngày đều cho ra những loại canh khác nhau, mới đùa "Ninh giáo sư chính là bị người máy cản trờ hoa đào rồi."
Ninh Khang nhìn cô đầy ẩn ý, "Anh trước đây đều tự luyện, chờ em mang thai anh sẽ nhẹ nhàng ra trận.
Tuy rằng con bé Hạ Thiên đúng là hơi phiền toái một tí, nhưng tốt xấu vẫn là cho anh cơ hội trổ tài trước mặt vợ tương lai."
Dịch Huyên: "...!Tốt nhất là đừng để nhóc con