Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường (yrmusicsomt)
Hôm nay là buổi tối, Ninh Khang phá lệ ra ngoài một bữa, còn bị hố một chầu cơm.
Hai anh em cấu kết với nhau làm chuyện xấu còn dám ở trước mặt anh nói nói cười cười, chờ ra khỏi cổng Sơn Hồ Cư, dọc đường đến bãi đỗ xe còn có một phố đêm nhỏ.
"Anh à, em nói thích túi, anh liền mua cho em sao?" Dịch Huyên nhớ rõ phía trước không xa có một cửa hàng túi mà cô siêu thích.
Cái túi bị cô nhìn trúng không phải là danh hiệu nổi tiếng thế giới gì, chỉ là một cái nội địa chất lượng không tồi, giá bán 1999, cô nén đau thương không dám chi tiền mua.
"Đương nhiên".
Diệp Gia Minh đột nhiên ôm vai Dịch Huyên, xoay người liền vào "Bánh mì Nhạc Ngữ" bên cạnh, chỉ vào một hàng bánh mì bánh kem phía trước, vẻ mặt kiểu "hôm nay tao mời": "Chọn gì tùy mày, mua nhiều thêm hai cái để mai ăn sáng cũng được."
Dịch Huyên liếc mắt coi khinh anh họ, đem đôi tay đặt trên vai mình ném ra xa, "Diệp Gia Minh, anh lăn cho em!!"
Nói xong, liền đi ra khỏi "Bánh mì Nhạc Ngữ", Diệp Gia Minh chân chó đi theo sau, đáng thương hề hề xin tha, "Huyên Huyên, anh mày dạo này tương đối túng quẫn, khi nào xưởng dệt kiếm được tiền, anh mua cho mày LV, Chanel, Gucci đều được."
"Được rồi".
Dịch Huyên không chịu nổi anh họ mét 8 làm nũng với mình, vừa định mở miệng bắt anh đưa mình về trường, Diệp Gia Minh đã lui về phía sau nói chuyện với Ninh Khang, "Mày ở công ty người máy, cũng gần Lan Công, giúp tao đưa Huyên Huyên về ha."
Dịch Huyên không kịp cự tuyệt, Diệp Gia Minh đã chạy đi đâu mất.
Cô tức giận dậm chân, xoay người nhìn Ninh Khang, anh chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái: "Đi thôi."
Giờ này cũng không còn sớm, chắc hẳn cũng không có xe buýt về thẳng trường, đi taxi nhiều lúc cô lại lo bị giật tiền giật sắc, cân nhắc xong xuôi, lên xe là vừa.
Tuy rằng đơn hàng đầu tiên của công ty lại bị cô cướp mất, nhưng lúc Dịch Huyên lên xe, anh cũng không cho cô biểu cảm gì, chỉ an tĩnh mà lái xe.
Sau khi ra khỏi nội thành, xe trên đường ngày càng ít, chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt, ngẫu nhiên lại có vài chiếc xe vụt qua, có chút cô quạnh.
Ninh Khang lái xe rất chăm chú, không khí trong xe có chút yên tĩnh đến nghẹt thở, nhưng cả hai đều không có ý định đánh vỡ.
Dịch Huyên cúi đầu nghịch di động, bạn gái mới của Diệp Gia Minh là Phương Hiểu Hiểu vừa mới cập nhật vòng bạn bè.
Cảm ơn chồng iu của em đã tặng túi xách limited (emoji) (emoji) (emoji).
Trong tay là một cái túi limited nhà LV.
A......Dịch Huyên cười nhếch mép, trực tiếp bình luận: Chị dâu với anh họ em tình cảm thật tốt ahh.
Dịch Huyên vì tình anh em plastic của mình với Diệp Gia Minh mà tức ói máu, đột nhiên không phòng ngừa mà ngả về đằng trước, cô hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy một bé chó nhỏ chạy ngang qua đường cái.
Tuy đã nhấn phanh ngay khi thấy bé chó, nhưng thời gian quá ngắn, nhanh mắt thấy suýt đụng phải nó, Ninh Khang bẻ lái, xe cuối cùng đụng dải phân cách.
"Kít" một tiếng lớn, xe rung lên ầm ầm, rốt cuộc cũng ngừng lại.
May mắn có dây an toàn, đầu Dịch Huyên không đụng phải kính chắn gió.
Bởi vì lực tác động không lớn, nên túi khí không có bung ra, nhưng vẫn dọa ngốc Dịch Huyên.
Sau khi xe dừng lại, Ninh Khang trước tiên quay qua xem Dịch Huyên, chỉ thấy cô bây giờ mặt mày tái nhợt, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.
"Dịch Huyên, em có bị thương gì không?" Ninh Khang cởi dây an toàn, nghiêng người xem cô.
Thanh âm trầm thấp của anh lọt vào mang tai, Dịch Huyên mới hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, cô đột nhiên òa khóc, duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhào vào lòng ngực.
Còn khóc được, hẳn là không có gì đáng ngại? Ninh Khang trong lòng thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng hiếm khi mà cong lên.
Anh đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, cô tuy nghịch ngợm hay gây sự nhưng lại rất nhát gan, gặp chuyện gì bất ngờ liền sợ tới mức khóc nhè.
Anh duỗi tay vỗ gáy cô, môi ở bên tai cô, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, đừng sợ."
Hơi thở nóng rực mà nhẹ nhàng ở bên tai, quét ở tóc mai, làm cô có chỗ ngứa, cô tức khắc thanh tỉnh, duỗi tay liền đẩy anh ra.
"Em xin lỗi, chỉ nhất thời sợ hãi mà ôm lấy anh, không phải là thừa cơ câu dẫn anh đâu." Dịch Huyên trong mắt còn ngấn lệ, nhưng giờ này lại thập phần nghiêm túc, đại khái là sợ anh không tin mình, còn dựng thẳng ba ngón tay lên thề, "Thật đó, anh cùng với hình mẫu lý tưởng của em khác biệt quá nhiều."
Ninh Khang nháy mắt lạnh xuống, Dịch Huyên sau đó mới phát hiện, hình như mình thêm mắm thêm muối hơi quá.
Dịch Huyên chưa kịp mở miệng ra nói "Cảm ơn" thì Ninh Khang đã gọi điện cho bên bán bảo hiểm.
Nối máy xong, anh liền đi xuống xe, bên xem xét tình huống bên thuật lại với bảo hiểm.
Bên bảo hiểm giải quyết xong xuôi, anh lại nhận được một cuộc điện thoại, Dịch Huyên ở trên xe mơ hồ nghe được hình như anh nói tiếng Anh.
Anh đứng bên volant, một tay cầm điện thoại, một tay cắm túi quần, ánh mắt thanh thản nhìn về phương xa, không hề có cảm giác bực bội khi gặp tai nạn gì cả.
Dịch Huyên lặng lẽ đánh giá sườn mặt anh, từ cái trán tới cái cằm, đường cong kiên nghị, sao lại quyến rũ thế nhỉ.
Môi anh đóng mở, tốc độ nói thật nhanh, phát âm lại không lẫn accent Trung Quốc, rất sạch sẽ, nhưng đối với trình độ tiếng Anh nhà trẻ của cô, thì dù có nghe nửa ngày cũng không hiểu được.
Dịch Huyên không thể không thừa nhận, Ninh Khang gương mặt này đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng xét thấy người này lại không hợp với mình lắm.
Kỳ thật, bọn họ khi còn nhỏ, còn xem như có một đoạn hồi ức tốt đẹp, cô khi đó còn cảm thấy, anh hàng xóm so với ông anh họ plastic của mình còn dễ thương hơn.
Cô ngắm có chút quá chuyên chú, Ninh Khang bỗng nhiên nghiêng đầu sang, làm cho cô chột dạ mà cúi đầu.
Sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô mới nhớ ra cái xe này có cách âm, nhìn bình thường đã khó, huống chi còn trong điều kiện thiếu sáng này chứ.
Ninh Khang còn chưa gọi điện thoại xong, công ty bảo hiểm đã tới, SUV cũng bị kéo đi, nhân viên bảo hiểm còn dễ thương đưa bọn họ về cổng KTX Lan Công.
Dịch Huyên ở KTX này, cả sinh viên lẫn nghiên cứu sinh đều ở chung, tới gần cổng, không ít mấy bé cùng bạn trai thân thân mật mật, nhẹ thì ôm, nặng thì ôm hôn.
Hai người xuống xe, Ninh Khang biểu tình thong dong, thấy nhiều rồi nên không trách, Dịch Huyên lại có điểm thẹn thùng, nếu như giờ phút này không phải ánh sáng không đủ, mặt cô chắc chắc đỏ như tôm luộc không thể che dấu.
Cô khụ một tiếng, ngẩng đầu liếc anh một cái, "Anh tự gọi xe về nhà sao?"
Ninh Khang lắc đầu, "Đêm nay anh ở KTX giảng viên, em nhanh lên đi."
Ninh Khang đợt trước đã dọn nhà sang ở khu giảng viên đại học Lan Công.
"Vậy anh cẩn thận nhé, còn có, đêm nay cảm ơn anh." Dịch Huyên nói xong, không đợi Ninh Khang đáp lời, đã chạy nhanh vào kí túc.
Khụ....!Cô cảm thấy mình nói câu cảm ơn với anh, sao lại xa cách thế nhỉ.
Tuy nói như thế, nhưng đi được một nửa cầu thang, cô vẫn không nhịn được nhìn ra bên ngoài.
Trong đêm đen, dáng người anh thẳng tắp, sải bước