Bên trong căn phòng gym riêng trang hoàng xa hoa, Tạ Ngộ đang mướt mồ hôi trên máy tập chạy.
“Hộc hộc…”
Tạ Ngộ nghĩ thầm bao năm nay mình giữ được thói quen tập luyện, chỉ mới mấy tháng cùng Lục Doanh Châu đi du lịch khắp nơi, trễ nải việc tập mà lại béo lên được nhiều như vậy…
Cúi đầu nhìn xuống cái bụng bị áo phông tập bọc căng phồng, hắn cay đắng oán hận.
Sếp Tạ hà khắc với người khác, với bản thân lại càng là tới cực hạn.
Phẫn nộ hóa thành động lực, hắn dồn hết sức chú ý vào chạy bộ.
Nửa tiếng sau.
Tạ Ngộ tắt máy đi, gỡ tai nghe.
Ánh mắt hắn theo bản năng tìm kiếm bóng hình Lục Doanh Châu, rồi lại thấy cách đó không xa, đối phương đang hăng say trò chuyện với một PT trẻ tuổi kiện mỹ.
Căn phòng tập này là sản nghiệp dưới tên Tạ Ngộ.
Khi tới, Tạ Ngộ đã cố ý dặn dò mấy huấn luyện viên đó không được tùy tiện lại gần Lục Doanh Châu, ngoài nội dung dạy học chuyên nghiệp tốt nhất phải giữ khoảng cách.
Nhưng bây giờ… ánh mắt của Tạ Ngộ tối đi.
Huấn luyện viên đứng phía sau máy tập tạ squat, hỗ trợ Lục Doanh Châu làm tư thế chính xác:
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy, cánh tay dùng lực! Cơ bắp tay của anh đô thật đấy!”
Nói rồi còn đưa tay sờ soạng mấy cái.
Lục Doanh Châu không chú ý, chỉ thở hổn hển mà kéo dây đàn hồi.
Nhìn từ góc độ của Tạ Ngộ, động tác này giống như thể huấn luyện viên đang ôm lấy Lục Doanh Châu từ sau lưng, quá đỗi mờ ám.
Vốn đang định nhẫn nhịn, vừa trông thấy cảnh ấy, sắc mặt Tạ Ngộ đã tức thì trở nên hết sức khó coi.
Huấn luyện viên đáng chết này hoàn toàn coi lời hắn nói thành gió thoảng bên tai!
Còn cả Lục Doanh Châu nữa! Sao anh có thể để người ta thoải mái chấm mút như thế, không biết phản kháng hả?
Tạ Ngộ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đi tới băm vằm tay huấn luyện viên.
Hắn vốn dĩ đã là một kẻ tính tình rất xấu.
Đặc biệt là dục vọng chiếm hữu đối với bạn đời lại càng dữ dội tới mức khôn lường.
Khoảng thời gian này, Tạ Ngộ sợ làm Lục Doanh Châu mất trí nhớ sợ, đã tem tém đi chút rồi đó.
Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, hắn tức ngực khó thở, lửa giận hun sạch não, lạnh mặt bước tới nói với huấn luyện viên kia:
“Cậu ra đây cho tôi.”
Huấn luyện viên bị hắn nhìn mà cả người ớn lạnh, chột dạ đi theo ra cửa.
“Sếp, sếp Tạ, là chương trình học hôm nay có chỗ nào khiến ngài không hài lòng ư?’
Tạ Ngộ mặt vô cảm: “Cậu bị đuổi.”
Đã có gan sờ mó chồng bố mày thì phải trả giá!
Huấn luyện viên khó mà tin nổi, tức thì muốn cứu vãn.
Phòng tập gym này nổi tiếng trong nghề là đãi ngộ tốt, tiền lương cao, không ai nỡ bỏ việc.
“Sếp Tạ đừng đi…” Huấn luyện viên giơ tay Nhĩ Khang, “Tôi có thể giúp ngài giảm chỗ mỡ thừa trên bụng nhanh nhất mà…”
Tạ Ngộ hít sâu một hơi, ánh mắt không hề chứa hơi ấm liếc sang giám đốc đang ngây người cạnh đó:
“Kéo người ra ngoài cho tôi!”
Giám đốc vừa tội nghiệp huấn luyện viên trong lòng, vừa kéo người đi
Đúng là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
–
Lục Doanh Châu thấy Tạ Ngộ trở về một mình, liền hỏi: “Huấn luyện viên đâu?”
Tạ Ngộ: “Em bảo cậu ta cú… à không, đi trước rồi.”
“Ồ.” Lục Doanh Châu cho rằng huấn luyện viên kia hết giờ làm, thả dây đàn hồi ra, “Thế giờ có PT nào khác không?”
Tạ Ngộ quạu: “Không có.”
Có cũng không cho đến, ai biết có lại động tay động chân vào người chồng bố mày không.
“Nhưng mà em có thể hỗ trợ anh tập.” Tạ Ngộ lảng sang chuyện khác.
Lục Doanh Châu nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Ông xã làm được không?”
Đàn ông không thể nói không được!
Tạ Ngộ khoanh tay trước ngực, tự tin nói: “Anh cứ thử là biết.
Tuy em không phải chuyên nghiệp, nhưng mấy năm nay tập thể hình cũng nắm vững điểm quan trọng của các động tác chứ.”
Lục Doanh Châu gật đầu, “Vậy thì thử xem.
Chúng ta cùng nhau tập? Như vậy thì ông xã cũng tập được luôn.”
“Ừ”
Đối diện trang thiết bị là cả một mặt tường gương.
Tạ Ngộ chọn máy bên cạnh Lục Doanh Châu, tự mình ra trận truyền thụ kinh nghiệm cho đối phương.
Lục Doanh Châu ồ à kinh ngạc, “Oa, ông xã lợi hại thật.”
Khích lệ từ đồng đội khiến Tạ Ngộ có hơi lâng lâng, bất giác càng nỗ lực.
Nhưng luyện chưa bao lâu, Tạ Ngộ đã phát hiện —— kỳ thực thì động tác của Lục Doanh Châu còn đúng tiêu chuẩn hơn cả hắn
Tạ Ngộ: “…”
Hoá ra là anh chỉ đang diễn trước mặt tôi phỏng?
–
Đi ra khỏi phòng tập gym đã là hơn 10 giờ, Tạ Ngộ mở điện thoại mới phát hiện vừa nãy ông già nhà mình đã gọi tới ba chục cuộc gọi nhỡ.
Sau khi kết hôn, Tạ Ngộ chẳng mấy khi qua lại với Tạ Thao.
Bình thường đối phương cũng sẽ không chủ động tìm hắn, hôm nay định diễn vở gì đây?
“Chờ đã, em nghe điện thoại.” Hắn gọi lại, quay đầu nói với Lục Doanh Châu.
“Ừ, không sao.” Lục Doanh Châu hiểu lòng người, vặn nắp chai nước khoáng, đưa đến bên miệng hắn.
Tạ Ngộ nhấp một ngụm, không biết có phải nhờ tác động tâm lý hay không, hắn cảm giác chai nước này ngọt lịm tim.
“Tút… tút…”
Điện thoại được nối rất nhanh.
Tạ Thao lớn giọng: “Cuối tuần nhà mình liên hoan, mẹ anh bảo anh đưa Tiểu Lục về ăn cơm…”
Bên trong xe lặng ngắt.
Mặc dù Tạ Ngộ không bật loa, nhưng người ngoài cũng nghe rõ rành rành nội dung cuộc điện thoại.
Tạ Ngộ nhấn lên phím chỉnh âm lượng muốn hạ nhỏ, chần chừ rồi vẫn thả tay ra.
“Lục” và “Lộc” đọc giống nhau, hẳn sẽ không khiến Lục Doanh Châu sinh nghi.
“Khỏi, tôi không rảnh.” Tạ Ngộ từ chối không hề nể nang.
Hắn chắc chắn không thể mang Lục Doanh Châu trở về.
Tạ trạch là nơi hắn và Lục Doanh Châu tương ngộ rồi cùng lớn lên.
Biết đâu đối phương nhìn thẩy cảnh vật quen thuộc, lại bị kích thích rồi khôi phục ký ức.
Tạ Ngộ nhìn người bên cạnh.
Cuộc