Ngày kế tiếp, Tạ Ngộ đến công ty như thường lệ.
Hắn ngồi trong văn phòng tổng tài, không biết vì sao luôn có chút mất tập trung…
Rõ ràng không uống nhiều nước, Tạ Ngộ lại muốn đi nhà vệ sinh liên tục.
Ngoài cửa.
Lần thứ mười nhìn thấy Tạ Ngộ đi ngang qua phòng vệ sinh trước mặt mình, thư kí Vương không khỏi toát mồ hôi lạnh cho sức khỏe cặp thận của đối phương.
“Chiều hôm nay không họp, hay ngài đi kiểm tra sức khoẻ ở chỗ bác sĩ Nghiêm sớm tí đi sếp Tạ?” Thư kí Vương cẩn thận nói.
Tạ Ngộ mặt lạnh, “Đi.”
Hắn cũng không hiểu rốt cuộc cơ thể mình bị làm sao nữa?
Tạ Ngộ ăn qua loa bữa trưa rồi lái xe đến phòng khám bệnh Nghiêm thị.
Thấy hắn rời khỏi, không ít nhân viên trong nhóm chat cu li lén lút hỏi thư kí Vương:
[ buổi chiều sếp Tạ còn về lại đây không? ]
Thư kí Vương pha cho mình ấm trà dưỡng sinh, vắt chân ngồi trong phòng thư kí thảnh thơi gõ chữ:
[ chắc là không]
Khám toàn thân cũng phải hai tiếng trở lên, còn phải đợi kết quả ra.
Với sự hiểu biết của Thư ký Vương về sếp Tạ hiện nay, có thể đối phương sẽ về nhà sau khi kiểm tra sức khỏe xong.
[ dạo này sếp Tạ thích đi trễ về sớm nhể]
[ người ta là sếp, thích làm gì không được]
[ không đâu, tôi chỉ chợt nhớ lại chuỗi ngày đau khổ sếp Tạ hay tăng ca đến khuya và chúng ta cũng phải ở lại… Hu hu hu rốt cuộc là điều gì đã thay đổi sếp Tạ vậy? Xin hãy nhận của tôi một lạy! ]
[ là con đũy tình yêu ]
[ ? ? ]
[ tôi có bằng chứng.
Lần trước tôi nghe thấy sếp Tạ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu siêu ngọt ngào, nói gì mà cưng ở nhà nhớ ăn nhiều trái cây chút.
Tôi nghi sếp Tạ đang giấu một đại mỹ nhân ở nhà ]
[ kim oa tàng kiều! ! Quá dữ ]
[ Oát, chiếc thuyền sếp Tạ và Lộc ảnh đế của tui sắp chìm rồi hả? ]
[ không được éc éc éc ]
[ lầu trên bình tĩnh ]
[ công nhận ảnh đế Lộc đẹp ngất ngây con gà tây thiệt, nhưng nhan sắc lính mới trong công ty chúng ta cũng xịn lắm chứ bộ ]
[ tôi nghĩ không tái hợp nổi đâu, thử hỏi ai ai muốn bỏ cả khu rừng để lấy một cọng cỏ hả? ]
[ đằng nào cuộc sống của người có tiền cũng rất xa hoa truỵ lạc.
Sếp Tạ đẹp trai trẻ khỏe, kiểu gì trai đẹp chả theo nườm nượp ]
…
Tạ Ngộ đang dừng đèn đỏ bất chợt hắt xì.
Tạ Ngộ vừa dừng xe bên hàng bánh lề đường mua một bịch bánh táo chua, một cậu bé xinh xắn đỏm dáng tiến lên bắt chuyện với hắn, nói muốn làm quen, bị Tạ Ngộ máu lạnh cự tuyệt.
Thân là tổng tài công ty giải trí, xung quanh Tạ Ngộ không bao giờ thiếu hoa đào.
Vô số nam thanh nữ tú đều tranh nhau leo lên giường của hắn.
Người ngoài cho rằng Tạ Ngộ có nhiều kinh nghiệm tình trường, lén đồn đoán phải chăng hắn bao nuôi người tình.
Tất cả mọi người đều nghĩ sau khi hắn li hôn với Lộc Kiến chắc chắn sẽ không có thời gian trống ——
Nhưng mà sự thực là, Tạ Ngộ giữ mình cực kì trong sạch.
Ngay cả khi Lục Doanh Châu đã chết trong lòng hắn một năm trước, nhưng Tạ Ngộ vẫn không theo đuổi những mối quan hệ khác.
Tạ Ngộ rất cố chấp, hắn sẽ không bao giờ thay đổi những điều mình tin tưởng.
Trái tim hắn cũng rất hẹp hòi, hẹp đến mức chỉ chứa được một người..
Xe dừng trước cửa phòng khám bệnh.
Tạ Ngộ gọi cho Lục Doanh Châu, “Đang làm gì đó?”
Đối phương trả lời: “Anh đang câu cá trên hồ á.”
Tạ Ngộ có thể tưởng tượng ra cảnh hắn đang lười biếng tựa vào mũi thuyền, vừa đọc sách vừa nghịch cần câu, khóe miệng bất giác nhếch lên:
“Anh thích câu cá vậy à? Ngày nào cũng ở trên hồ.”
Tạ Ngộ nhớ đối phương vốn mắc chứng sợ nước kia mà.
Lục Doanh Châu: “Không phải ông xã thích ăn cá chua ngọt à, anh câu cho ông xã ăn.”
Tạ Ngộ ngạc nhiên, “Chẳng lẽ mấy ngày nay cá trên bàn cơm đều do anh câu hả?”
“Ừm.” Lục Doanh Châu bảo, “Câu trực tiếp sẽ tươi hơn.”
Tạ Ngộ dở khóc dở cười.
Lòng hắn như một tấm chăn bông được được phơi trong nắng, ấm áp và mềm mại.
Lục Doanh Châu mặc dù là trai thẳng, nhưng vừa ôn nhu lại còn ga-lăng.
Tạ Ngộ tự nhủ, cho dù tất cả những điều này chỉ là sự dối trá hão huyền, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
“Thì ra là anh câu, bảo sao ăn ngon quá thể.” Hắn nói lí nhí.
Lục Doanh Châu cười hé hé.
Tạ Ngộ biết Lục Doanh Châu mắc chứng sợ nước, không đành lòng để đối phương mỗi ngày đều đi ra hồ.
“Câu giỏi quá, lần sau đừng câu nữa.”
Lục Doanh Châu không hiểu.
Không phải khen ăn ngon hả?
“Ngoan nào, nghe lời, ban đêm về cho anh.” Tạ Ngộ dỗ dành.
Lục Doanh Châu lo lắng cho sức khỏe của đối phương, bèn từ chối lịch sự: “Thôi đừng.”
Bị chê…
Tạ Ngộ có chút xấu hổ, đành phải lảng sang chuyện khác: “Bây giờ em đang đứng trước phòng khám, chốc nữa làm kiểm tra sức khoẻ.”
Lục Doanh Châu: “Có kết quả nhớ nói cho anh.”
“Ừm.” Tạ Ngộ mở dây an toàn, đi về phía phòng khám của Nghiêm thị.
Vừa đi chưa được mấy bước, hắn bỗng nhiên chau mày che bụng.
Tự dưng có cảm giác….
có thứ gì vừa đá mình ấy?
–
Nói là phòng khám, thực tế tòa nhà sáu tầng trước mặt còn lớn hơn cả bệnh viện bình thường.
Phòng khám của Nghiêm thị chuyên phục vụ tầng lớp thượng lưu, nội thất sang trọng, trang thiết bị y tế đều là hàng nhập khẩu đắt tiền mới nhất.
“Thưa